Nửa đêm Thẩm Hạ Thiên nhận được một cuộc điện thoại từ Lâm Hiểu Khê. " Hạ Thiên, con trai anh đã được cứu rồi, Jack đã gỡ con chip đó ra, trái tim của đứa bé cũng đã được cấy ghép thành công."
Giây phút nhận được điện thoại, anh mừng rỡ, giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, " Thật tốt, anh rất cảm ơn em. Đời này anh nợ em."
Lâm Hiểu Khê ở bên kia giọng có vẻ mệt mỏi, " Em đã ở bên cạnh con trai anh suốt 2 ngày rồi đấy. Thằng bé ổn định rồi, nhưng em sẽ không để nó ở lại Brasil lâu đâu, hai ngày sau Luật Khôi sẽ tới mang con trai anh tới chỗ anh, nhớ kĩ hãy chuẩn bị bệnh viện trước, để theo dõi các chỉ số của đứa trẻ."
" Tiểu Khê, vất vả cho em rồi." Anh cảm thấy có chút áy náy với cô. Lần này đã để cô phải chịu thiệt.
Tiếng cười nhẹ khe khẽ bên điện thoại, " Không sao, lần này em đi cũng làm thêm nhiều việc chứ không phải chỉ là để bảo vệ con trai anh nên anh đừng quá mắc nợ em. Em rất vui vì được giúp đỡ anh và chị Tiểu Thần."
" Em là người tốt." Anh nhẹ nói.
" Đừng uỷ mị thế. Đợi thằng bé tỉnh, em sẽ gọi lại cho anh. Cúp máy đây, nói nhiều sẽ bị nghi ngờ." Lâm Hiểu Khê nói với anh xong rồi nhanh chóng tắt máy.
Thẩm Hạ Thiên để điện thoại xuống, anh trở về giường, Cung Ân Thần dường như vì quá mệt mỏi nên đã chìm vào giấc ngủ say, cả người cô hệt như đứa trẻ thiếu hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-khe-uoc-tham-gia-on-nhu/1700961/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.