Cung Ân Thần nhìn anh, cô đi tới trước mặt anh, giọng cô nghẹn đi, " Thẩm Hạ Thiên, em lấy cái gì để yêu anh được nữa?"
Anh đứng dậy, ánh mắt hằn lên tia đỏ, sau đó xoay người lên lầu, bỏ cô lại đó. Cung Ân Thần nhìn bóng anh. Miệng cười không nổi. Hạ Thiên, anh vẫn là không hiểu được, dù em yêu anh nhiều tới như nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không để anh phải gặp nguy hiểm khi em bên anh. Em không muốn làm viên đạn bạc bởi vì sau khi giết chết một người, viên đạn ấy sẽ nằm sâu trong da thịt người đó. Thà rằng bây giờ em quay đầu để anh an ổn còn hơn sau này em lại phải hối tiếc.
Cửa lớn đột nhiên mở ra, Cung Ân Thần gạt nước mắt. Người đi vào, trên quần áo vẫn còn mùi khoang lạnh của máy bay, một bộ dạng có chút chật vật, vừa thấy cô, nụ cười trên môi đã nở ra, " xin chào, chị dâu."
Cô nhìn anh, kể từ năm năm trước khi bọn họ gặp nhau lần cuối cùng, cô không nghĩ anh đã trở nên gầy tới như vậy. Khuôn mặt hốc hác hẳn đi, bộ dạng tư lự năm nào cũng không còn.
" Vu Trạch, anh khác vậy."
Vu Trạch cởi áo gió mình mặc ngoài ra, nụ cười trên môi vẫn không kéo xuống, " Vì thất nghiệp nên mới thành ra như vậy."
Cung Ân Thần đơ người lại. Lúc này đây, đột nhiên cô cảm thấy đôi mắt của anh rất giống một người. Một con ngươi phang phảng sắc nâu, luôn lạnh nhạt khó đoán.
" Vu Thần?" Cô thốt lên cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-khe-uoc-tham-gia-on-nhu/1700935/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.