Ngày hôm đó, Cung Ân Thần rất bận, hết bệnh nhân này lại hết bệnh nhân khác, cô cứ quay như chong chóng, ngay đến cả giờ nghỉ trưa cũng chỉ vội húp bát canh rồi lại phải lên tầng bảy làm việc tiếp. Khi tan tầm, cô cảm thấy cả người mình như bị hút hết nhân khí, cô mệt nhọc cởi áo blouse trên người ra rồi cầm túi xách đi ra cổng. Có lẽ vì quá mệt nên cô cảm thấy trước mắt mình có hình bóng của người kia. Đứng giữa màn tuyết trắng, bộ âu phục trên người tôn lên vóc dáng cân đối, rắn rỏi của anh. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, màu he nâu nhè nhẹ. Anh đứng tựa bên thành xe, tay cầm điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía cô. Cả hồn cô như bị hút vào đôi mắt xanh ấy.
Cung Ân Thần dụi mắt rồi miệng chỉ nhếch lên một chút, vô cảm nói: " Đã lâu không gặp, ông chồng cũ tỉ phú của tôi."
Kể từ khi li hôn, cô rất thích dùng từ tỉ phú để nhắc về anh. Cái từ tỉ phú ấy khiến anh và cô trở nên xa cách hơn hẳn, anh đứng trên đống tiền nhìn xuống cô, cô ngước lên cao ngắm lại anh. Hai người bọn họ khoảng cách xa được tính bằng độ dài của đại dương rộng lớn. Cứ thế ngắm nhìn nhau qua mộng thời của bản thân.
Thẩm Hạ Thiên đôi mày hơi cau lại, nhìn thấy cô đứng mỏng manh giữa trời tuyết chỉ với chiếc áo dạ mỏng, anh lắc đầu, tiến lên về phía cô: " Dung phu nhân, cô mặc thật mỏng, như thế này cũng làm cho tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-khe-uoc-tham-gia-on-nhu/1700925/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.