Vào lúc 00:45 phút, Thẩm Hạ Thiên đi tới một căn phòng bệnh khác. Ánh đèn của phòng vẫn chưa tắt, người ở đó vẫn đang thức, TV vẫn đang chiếu thời sự về vụ xả súng ở quán bar.
Thấy tiếng mở cửa, người nằm trên giường bệnh quay đầu nhìn, vừa thấy anh, người đó chỉ cười nhạt.
" Ngọn gió nào mang anh tới đây vậy?" Vu Thần yếu ớt nói.
Thẩm Hạ Thiên đi tới ngồi bên cạnh giường bệnh, tay chuyển tới vén chăn lên cho cô, " Hừm, đến thành phố X thì chỉ có một lí do."
Vu Thần cười nhẹ, " Thẩm Hạ Thiên, cái cảm giác bị thanh sắt xuyên qua người đúng là thốn không chịu được."
Thẩm Hạ Thiên nhìn về phía vùng bụng của Vu Thần. Anh lắc đầu, " Là Dạ Minh làm sao, hắn đúng là tàn nhẫn mà."
Vu Thần lắc đầu, " Dạ Minh xuyên tôi một nhát, xem như tôi với anh ta hết nợ."
Thẩm Hạ Thiên lắc đầu.
Vu Thần đột nhiên vươn tay tới, cầm lấy tay anh, miệng khẽ run run nói: " Thẩm Hạ Thiên à, chúng ta đều là người của một thế giới, chúng ta sống trong một nơi cô độc và cố bám víu lấy ngọn cỏ thanh trong lòng mình. Anh coi Cung Ân Thần và con trai như đức tin vĩnh cửu, anh không cho phép ai làm vấy bẩn đi nó, tuy nhiên, Thẩm Hạ Thiên, anh đã bức điên Cung Ân Thần."
Thẩm Hạ Thiên ánh mắt lạnh băng hướng lấy cô, giọng nói đầy cương quyết: " Ông ta nói tôi cho cô ấy được tự do năm năm, tôi đã thề trên mối thù bằng máu của gia tộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-khe-uoc-tham-gia-on-nhu/1700923/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.