Cung Ân Thần đêm ấy nằm bất động trên giường, đôi mắt mở to, trong phòng, ngoài ánh trăng ra thì tất thảy đều chìm trong bóng tối. Cửa đột nhiên mở, cô cảnh giác. Khi thấy người đi vào, đôi mắt cô tròn to, sao có thể. Người ấy một mái tóc trắng, bộ đồ bệnh nhân đi tới giường của cô.
" Con...của...ta." Đã lâu chưa mở miệng, thanh âm khó phát ra rõ ràng, ba tiếng kia dường như rút cạn toàn bộ sức lực của bà.
Cung Ân Thần chỉ thấy đôi mắt mình bỗng nhiên nhoè đi. Cô quay đầu, không muốn đối mặt với người đó.
Bàn tay gầy khô bỗng nhiên đặt trên đôi tay vô lực của Cung Ân Thần, " Mẹ...xin...lỗi."
Cung Ân Thần vẫn không muốn nhìn bà, nước mắt cứ thế chảy ngược về phía hốc mắt.
" Bà đừng tới gần tôi." Cô gằn giọng.
Đôi tay đặt trên tay cô thoáng run rẩy.
" Bà có biết chỉ vì bà mà bao nhiêu bi kịch đã xảy ra không? Lúc bà đang hôn mê trên giường kia, gần trăm người đã đổ máu." Cung Ân Thần trợn mắt nhìn Cung Bích Đồng.
Cung Bích Đồng ôm lấy đầu, tiếng khóc nhẹ vang lên.
" Một mồi lửa đốt cháy toàn bộ Thẩm gia. Cung gia bây giờ muốn trụ vững cũng không thể. Mouray, Nhan Tịch, Nam Cung Ngự bọn họ đều chết rồi. Cung Bích Đồng, họ đều chết cả rồi, chỉ còn mỗi bà." Cung Ân Thần hét lên, người đàn bà này chỉ cần rơi một giọt nước mắt cũng đã khiến bao người bị chôn vùi dưới mặt đất. Cô hận bà ta, hận bà ta vì cái gì mà...mà lại ngu xuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-khe-uoc-tham-gia-on-nhu/1700904/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.