Thẩm Hạ Thiên nhìn tình cảnh này, thở dài, điều gì tới cũng phải tới.
Cung Ân Thần nhìn Nhan Tịch, trong đôi mắt cô hiện lên tình cảnh năm ấy, cô nhớ ba cô đã ôm lấy cô, khi nghe cô hỏi mẹ đâu, cô nhớ lúc ấy ba cô nói, " Tiểu Thần, bà ấy đi rồi, cho dù ba có cố giữ lấy."
Nhưng giờ bà ấy đứng trước mặt cô, không giống trong quá khứ, đôi mắt bà ấy đượm buồn đau, còn mắt mẹ cô luôn ánh lên tia hạnh phúc.
" Con để mẹ và cô ấy nói chuyện." Thẩm Hạ Thiên tự giác rời khỏi phòng.
Trong căn phòng chỉ còn hai người phụ nữ. Nhan Tịch nhìn Cung Ân Thần, trí nhớ của bà luôn chập choạng, lúc rõ lúc không, nhưng bà vẫn biết, bà đã từng có một khoảng thời gian không sống chung với Mouray mà đi kết hôn với Nam Cung Ngự.
" Tôi không phải là mẹ của cô." Nhan Tịch đối diện với đôi mắt của cô, bình thản nói.
Cả người Cung Ân Thần như chết lặng. Bà ấy nói, bà ấy không phải mẹ của cô.
" Cô là con gái của Nam Cung Ngự và Bích Đồng."
" Bích Đồng là ai?" Cô run run hỏi.
" Bích Đồng ư? Bà ta là người đã đẩy tất cả chúng ta rơi vào bi kịch ngày hôm nay."
Cung Ân Thần ngạc nhiên.
" Tôi sẽ kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện năm đó."
———————
Nhan Tịch tên thật là Thẩm Nhan Tịch, từng một thời là đệ nhất hoa khôi Singapore. Năm ấy, Thẩm gia thịnh vượng, làm ăn phát đạt cũng là nhờ công của người con gái tài sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-khe-uoc-tham-gia-on-nhu/1700900/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.