" Kẻ đột nhập vào nơi này không phải tầm thường. Hắn có thể phá hỏng hệ thống an ninh của chúng ta rồi giết nhiều vệ sĩ như vậy, kĩ năng này chỉ có thể là sát thủ của Hắc Đế." Vu Trạch khám xét các thi thể vệ sĩ, thấy mỗi phát súng đều bắn rất chuẩn xác vào các vị trí nguy hiểm trên cơ thể, viết báo cáo rồi nói với Thẩm Hạ Thiên.
" Làm thế nào có thể căn chuẩn như vậy chứ? Mọi thứ đều quá chuẩn xác giống như...." Lãnh Phong cau mày, nói đến đây đột nhiên sống lưng ớn lạnh.
" Giống như được sắp xếp từ trước." Vu Trạch tiếp lời.
" Trúng độc rồi bị bắt cóc, làm gì có cái nào trùng hợp hơn." Thẩm Hạ Thiên bật cười, " Không cần tìm, tôi biết người gây ra những việc này là ai rồi. Lãnh Phong, đánh sập toàn bộ tài chính của Cung thị đi, tôi nghĩ, bọn họ sống đủ lâu rồi."
Lãnh Phong gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng, Vu Trạch cũng cầm bản báo cáo xin đi về trước, chỉ còn lại Thẩm Hạ Thiên ngồi im lặng, vẻ ngoài trônh anh rất bình tĩnh nhưng thật tâm thì đang nổi bão. Anh sợ, cô xảy ra chuyện, lúc đó không biết sẽ còn gây ra chuyện gì.
Anh đắn đo một hồi, cuối cùng cũng nhấc máy lên gọi vào một số điện thoại. Tiếng tút vang lên rồi dừng, giọng nam bên đầu dây dường như thấm mệt mỏi.
" Thiên, ở Anh bây giờ là mười một giờ đêm."
" Tôi biết." Thẩm Hạ Thiên nói.
" Gọi có chuyện gì?" Người bên kia giọng vẫn còn ngái ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-khe-uoc-tham-gia-on-nhu/1700891/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.