" Em đừng mải miết đi tìm ai nữa, anh ấy ở bên cạnh em, chưa từng rời đi."
***
Cung Ân Thần uống thuốc cảm xong rồi mới rón rén đắp chăn lên giường. Đêm nay, vẫn là cô giường đơn gối chiếc. Tân hôn làm xong việc cũng chưa từng ngủ với nhau, hắn một phòng, cô một phòng, cách nhau chỉ một bức tường nhưng lại cứ ngỡ như cả dãy núi.
Bên kia, Thẩm Hạ Thiên cũng chưa ngủ, anh ngồi yên lặng ở ghế mây ngoài ban công ngắm mưa. Hơi thuốc lá đăng đắng phảng phất vương đầu môi.
Anh vẫn nhớ, năm ấy, cô cũng đã từng trong màn mưa che chung với anh một cái ô, nhỏ bé đứng dưới mái hiên chờ anh tới đón, lúc đó, anh nghĩ thầm, sao lại có cô gái ngốc nghếch như vậy, nếu anh không tới đón thật thì cô sẽ vẫn đứng ở kia co ro đợi anh sao?
" Thẩm ca ca, rồi sẽ có ngày, anh cưới em đúng không?"
" Em nghĩ sao?"
" Nếu có thể thì khi em 18 tuổi hãy cưới em, tặng em một chiếc nhẫn thật đẹp."
Bao năm trôi qua rồi, vẫn chẳng thể xua đi cái cảm giác ấy. Rất nhiều lần tự dặn bản thân là phải hận cô nhưng chỉ cần bất giác thấy cô thì không nhịn được mà muốn đối xử tốt với cô. Từ bao giờ, cái tên Cung Ân Thần ấy đã trở thành cái gai nhỏ trong tim, mỗi khi nghĩ tới là lại bị đâm cho đau nhói, muốn gỡ ra nhưng chẳng thể tìm được nó ở đâu.
Yêu và hận song hành cùng nhau,bởi lẽ, yêu là hận, hận là yêu. Nhưng mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-khe-uoc-tham-gia-on-nhu/1700883/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.