Đây là giấy tờ ly hôn mà cô Mặc nhờ tôi mang đến cho Cao tổng. Mong rằng Cao tổng hãy nhanh kí vào bởi vì tôi không có nhiều thời gian ở đây và cũng không mong muốn phải làm lại đống thỏa thuận này lần thứ hai.
Luật sư Cảnh nghiêm giọng nói thẳng với Cao Việt Xuân. Đúng là không sợ trời không sợ đất mà. Phía sau anh ta là Mặc thị, Cao Việt Xuân dám làm gì anh ta ở đây sao? Lúc trước còn nể mặt ba phần nhưng từ lúc tên khốn kiếp này làm tiểu thư khóc thì nên dìm chết hắn cũng không đủ, huống gì phải khách phí với hắn.
Thấy Luật sư Cảnh dám ăn nói với mình như vậy làm Cao Việt Xuân nhăn mày tức giận nhưng cố vẫn nở một nụ cười gượng ép. Đúng là anh ta không dám làm gì thật. Hiện tại không nên xưng đột với người của Cao thị. Hôn nhân chính trị này đã bị hủy thì quan hệ giữa Cao thị và Mặc thị như một tờ giấy mỏng, chỉ cần một chút gió có thể bị xé toạc. Hiện tại thời cơ chưa chín muồi để trở mặt với Mặc thị.
- Tôi sẽ xem xét một lúc. Luật sự Cảnh có thể ngồi ở ghế đợi được không?
Luật sư Cảnh nghe vậy thì nhăn mày như kiểu không có kiên nhẫn, ngồi đợt là một chuyện gì thật phiền phức, nhưng anh ta vẫn ngồi xuống. Biểu cảm nho nhỏ thoáng qua này tất nhiên không thể qua mặt được Cao Việt Xuân.
Lúc này Cao Việt Xuân đang cố nhịn. Một người lúc nào cũng phải để cho người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-hon-uoc-lao-cong-cau-tha-thu/2812094/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.