Sau khi Cao Việt Xuân chịu rời đi thì Mặc Kỳ Tuyết cũng nhanh chóng chạy vào nhà kính đóng cửa cần sự yên tĩnh. Thật ra là cô đang trốn tránh. Trốn tránh cái đám nheo nhóc của studio Bích Lam đang đứng trực trước cửa kia kìa. Haiz. Rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì mà làm cô sốc như vậy cơ chứ? Bộ anh ta uống lộn thuốc hay có ai đó khai sáng cho anh ta á hả? Thật là khó hiểu.
Mặc Kỳ Tuyết nhanh chóng vỗ vỗ vào hai má để tìm lại sự tỉnh táo lúc đầu. Giờ không phải là lúc suy nghĩ tình cảm vớ vẩn linh tinh, cô cần phải tập trung chỉnh sửa và hoàn thành cho xong các bộ Rừng xanh để cho buổi trình diễn thời trang sắp tới nữa. Mấy thứ vớ vẩn đó mau biến đi, biến đi. Xùy xùy…
Gần tám giờ tối Mặc Kỳ Tuyết mới mệt mỏi lết cái xác về đến nhà.
- Cô chủ. Mừng người trở về.
- Ừ. Đi chuẩn bị nước tắm đi, tôi muốn đi tắm.
Cô hầu cung kính đáp:
- Dạ cô chủ.
Mặc Kỳ Tuyết bấy giờ mới mở điện thoại lên. Ôi đã gần tám giờ rồi sao, cô mới sực nhớ đến cuộc hẹn với Cao Việt Xuân. Phải nhanh chóng đi tắm rửa rồi sửa soạn thôi. Anh ta rất ghét để người khác phải chờ đợi mình.
Tuy nhiên, một hồi thì Mặc Kỳ Tuyết sực nhớ ra. Ủa? Mắc mớ gì mình phải như thế. Kệ anh ta chứ. Thấy không chịu được thì mình không đi nữa. Hứ. Tưởng rằng bổn tiểu thư dễ dàng đáp ứng vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-hon-uoc-lao-cong-cau-tha-thu/2812068/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.