Hôm đó, sau khi Mặc Kỳ Tuyết cùng Phong Doãn rời đi thì trời đổ mưa rất lớn.
Mặc Kỳ Tuyết ngẩng lên nhìn trời, nước mưa như đang rơi xuống thay cho nước mắt của cô. Cô không hề khóc nhưng lại nhanh chóng cúi đầu không thể để cho Phong Doãn bên cạnh nhìn thấy tâm trạng của cô lúc này. Thật sự cô cũng không biết mình đang như thế nào nữa. Tâm cứ rỗi bời, quyết tâm buông nhưng mà cũng chưa thật sự buông được, chỉ là dùng công việc bận rộn để tạm thời quên đi mà thôi. Nhưng mà cứ vậy tha thứ cho anh ta thì lòng cô lại không cam tâm. Không lẽ bao nhiêu đau khổ trong thời gian dài đằng đẵng như vậy lại có thể tha thứ chỉ vì một câu xin lỗi sao. Không bao giờ.
Cô tự hỏi tại sao anh ta không tỉnh ngộ vào lúc trước mà lại vào lúc cô đã quyết định buông chứ. Tại sao anh cứ ta cứ phải xuất hiện trong cuộc sống mới của cô.
Phong Doãn ngồi ghế bên cạnh cũng biết rằng tâm trạng của Mặc Kỳ Tuyết hiện giờ không ổn, anh ta thật ra cũng biết đau đớn khi người con gái mình yêu thương lại đang đau lòng vì người đàn ông khác. Phong Doãn lấy tay chạm nhẹ lồng ngực để bình tĩnh lại rồi nhẹ nhàng ôm lấy vỗ về cô ấy. Không sao cả. Tình yêu của anh luôn thầm lặng, chỉ cần cô được vui vẻ thì dù cô có muốn quay lại với người đó thì cũng chẳng sao cả. Anh chấp nhận luôn ở phía sau dõi theo, chỉ cần Tuyết Tuyết được hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-hon-uoc-lao-cong-cau-tha-thu/2812066/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.