Ánh sáng chiếu quacửa sổ trong phòng bệnh hạng nhất, trên bàn cây mã đề đang phát triểnmạnh mẽ, rèm cửa sổ màu xanh lam phất phơ trong làn gió nhẹ nhẹ, trongngày mùa đông này hiếm khi có được ánh mặt trời vương vãi đầy mặt đấtnhư vậy.
Trên giường bệnh, người đàn ông tuấn lãng đang tựa nửangười lên trên chiếc gối trắng như tuyết, ánh mặt trời đang chiểu lêntrên mặt của anh, hai mắt anh vẫn đang nhắm thật chặt, xem ra là đangngủ rất say.
Xuống dưới một chút nữa, là một cô gái mặc áo lôngdê cổ trễ đang nằm ở trước ngực của anh. Tình Tình đã sớm tỉnh, nhưng sợ đánh thức anh, vì vậy không đứng dậy, chỉ nằm trong ngực anh lặng lẽngẩng đầu, ngắm nhìn gương mặt quen thuộc.
Kể từ sau khi anh tỉnh lại, phòng bệnh này nghiễm nhiên trở thành nửa nhà của bọn họ. Thậm chí anh còn sai Quản gia mang quần áo xách của cô đưa tới đây, để cho côhai mươi bốn giờ đều ở bên cạnh anh, không rời khỏi tầm mắt của anh mộtphút giây nào.
Hôm nay sau buổi cơm trưa, anh kiên quyết lôi kéo cô nằm lên bồi anh ngủ trưa.
Lúc này anh đang chìm trong giấc ngủ rất ngon, gương mặt tuấn mỹ bìnhthường có chút lạnh lùng hoàn toàn thả lỏng, tựa như đứa bé vậy. Bàn tay trắng nõn thon thon nhẹ nhàng sờ vào gương mặt tuấn tú trước mắt. Côlẳng lặng nhìn anh, từ trong đáy mắt như có điều muốn nói lại thôi.
Người đàn ông như vậy, sao có thể không thương được đây?
Mộ Dung Trần đang ngủ hình như cảm giác được có người chạm vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528978/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.