"Đơn Duật kiên quyếtmuốn nói chuyện với cậu kìa." Mặc dù thái độ của anh không có thay đổi,nhưng trong mắt Mộ Dung Trần rõ ràng xuất hiện tia cảnh cáo, ý tứ lànhững kẻ không biết thức thời thì hãy chờ chết.
"Tình Tình, ngạiquá, anh xin lỗi không thể tiếp em được rồi. Rãnh rỗi sẽ tán gẫu tiếp!"Vì không muốn ảnh hưởng đến việc nhà của người khác, anh nên cút đinhanh một chút!
"Anh Trầm, chuyện mới vừa rồi em nói với anh thìsao?" Tình Tình thấy Mộ Dung Trần ngồi vào nơi đó, hơn nữa anh còn cố em đuổi anh Trầm đi, trong lòng nao núng muốn rời khỏi.
"Tình Tình, có chuyện gì, cô cứ nói với A Trần đi. Tôi có việc phải đi trước rồi."Nói giỡn, nếu anh dám bỏ tiền giúp nhà họ Tiết, vậy thì anh không cầnchờ Mộ Dung Trần tìm tới cửa, mà nên rửa thân cho sạch sau đó đi đào sẵn cho mình một cái hố vừa ý đi.
Sau khi nói xong, Trầm thiếu gia lập tức rời đi, Mộ Dung thiếu gia ghen thì không phải là chuyện đùa.
"Mộ Dung Trần, anh có ý gì?" Tình Tình hung hăng nhìn chằm chằm cái ngườiđàn ông đang cười vui vẻ kia. Tốt lắm, Trầm thiếu gia đã đi, tất cả hivọng của cô đều rơi vào khoảng không, anh lại có thể vui vẻ như thế.
Quá đáng, thật sự là thật là quá đáng.
"Có muốn uống một chút không?" Mộ Dung Trần giơ ly rượu đỏ hắc ánh sáng xinh đẹp trong tay lên.
"Tôi muốn đi trước, gặp lại sau!" Phải là không gặp nữa mới đúng, cô cầm lấy ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528972/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.