Thù này không báo không phải là quân tử, tiểu tử này nhìn tốt lắm, anh cảvà anh tư thì cậu không động được, cũng không đại biểu là cậu không động được vào tiểu tử kia. "Lục thiếu gia, mời lên xe." Đối phương thay cậumở cửa xe, hình như đối với cậu vênh mặt hất hàm, sai khiến thờ ơ.
"Anh tư, làm sao anh rãnh rỗi tới đây vậy?" Mộ Dung Kỳ thoải mái đi tớiphòng khách sạn, tìm một chỗ thoải mái chỗ ngồi xuống, "Anh tìm em cóchuyện gì sao?"
Mộ Dung Trần xoay người lại, trên mặt không cómột bất kỳ nụ cười nào, "A Kỳ, em không phải không biết mình đã rời nhàlâu rồi chứ? Nghe nói em gần đây em rất rãnh! Không phải chơi đến quênmất mọi người luôn rồi chứ?"
Nhìn cậu em trai này, hơn một nămkhông thấy, nụ cười trên mặt anh tuấn bỗng lui đi, trở thành một gươngmặt lạnh lùng và vô tình.
Nghe vậy, Mộ Dung Kỳ khẽ nhíu mày, "Vềnhà dĩ nhiên không có vấn đề, về phần anh thì sao. . . . . . Anh tư, anh nói cho em chút đi, từ nhỏ đến lớn điều như thế, anh không nhớ rõ nữarồi?"
"Anh cũng đã nói với em, chuyện của anh và Tình Tình khôngcho em nhúng tay vào, cũng đã cảnh cáo em không được đến gần cô ấy, vậybây giờ em đến San Francisco vì chuyện gì, chơi sao?" Mộ Dung Trần hờhững nhíu mày, "Đừng tưởng rằng anh không đến bắt em, cũng không biết em đang ở đâu làm cái gì? Em cho rằng mình thoát được mắt anh sao? Lầntrước chuyện Lam Chỉ Nông anh đã không tính sổ với em, nhưng về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528962/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.