Tiết Thiệu Trạch dứt khoát ôm bà vào trong lòng, bởi vì bà đã khóc đủ. Mà bà chẳng chịu quay mặt lại nhìn ông, chỉ đem nước mắt vùi vào hõm cổ ông,cảm thụ hơi thở xa lạ nhưng rất quen thuộc. "Quân Hoa, em nhìn anh đi,xem anh. . . . . . Quân Hoa. . . . . . Ngẩng đầu lên, dùng lòng của emđể nhìn, đừng sợ, mối thù của em đã đến, nhìn anh này, em là người anhyêu, quan tâm nhất, làm sao anh lại ghét bỏ em?"
Rất lâu sau đósau, Thẩm Quân Hoa rốt cuộc an tĩnh lại, cũng bắt đầu đi vào thế giớicủa mình, không hề ồn ào nữa, ngẩng mặt lên, đưa đôi mắt nhút nhát nhìnông.
"Anh là Thiệu Trạch sao?"
"Quân Hoa, là anh. Anh đếnđây để dẫn em về nhà chúng ta." Nắm chặt tay của bà, đặt một nụ hôn lênmôi bà, nước mắt lạnh lẽo lướt qua gương mặt anh tuấn, rơi xuống lòngbàn tay trắng nõn.
"Thiệu Trạch, em không muốn ở bệnh viện, chúng ta bây giờ hãy về nhà có được hay không?" Thẩm Quân Hoa chợt như đứa bé ôm cánh tay ông làm nũng. "Quân Hoa, hiện tại trời tối, đợi ngày maitrời sáng chúng ta trở về, có được hay không?" Tiết Thiệu Trạch rất kiên nhẫn an ủi bà.
"Thiệu Trạch, ông đừng gạt tôi!"
"Sẽkhông, ngày mai anh liền dẫn em về nhà. Hiện tại khuya lắm rồi, em uốngthuốc xong rồi ngủ một chút được không?" Y tá đã lần nữa đưa thuốc vào,thấy bệnh nhân rốt cuộc an tĩnh lại, ý bảo bọn họ trước hết để cho bệnhnhân uống thuốc.
"Em bị bệnh gì phải uống thuốc?" Thẩm Quân Hoangẩng mặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528958/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.