"Ưmh. . . . . ." Trên người của anh có mùi rượu cùng mùi thơm không phải là của anh, khiếncho lòng cô đau xót, theo bản năng giằng co, tay nhỏ càng không ngừngđánh lưng anh.
Anh nói được là làm được, hoàn toàn không cho cô có cơ hội thở dốc, một bàn tay to vê vào tóc của cô, khiến cho côhứng lấy nụ hôn thật sâu của anh, nặng nề liếm, vững vàng dây dưa, chođến khi cô không thể chịu đựng nổi nữa rên lên một tiếng.
"Đừng. . . . . ." cho tới bây giờ thì cô vẫn không phải là đối thủ của anh, mỗilần chọc giận anh kết quả chỉ có thể khiến cho mình càng khó chịu hơn.
"Chúng ta đã chừng mấy ngày không có gặp rồi, có phải em nên đổi câu nói kháchay không?" Anh cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô, thamluyến hôn má phấn đang ửng hồng và da thịt mịn màng khiến cho anh lưuluyến không thôi.
"Anh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . anhkhốn kiếp!" Anh cũng không hiểu cô rốt cuộc đang giận cái gì, dù saotrong lòng cũng là đè nén khó chịu.
"Anh ôm vợ của mình có gì là sai? Hả?" Anh nắm hai vai của cô.
"Anh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Toàn thân Tình Tình đều phát run.
"Không buông." Mộ Dung Trần thu cánh tay, ôm cô càng chặt hơn. Lửa nóng ở môimỏng lại hướng tới vành tai trắng noãn như trân châu mềm mại, duỗi lưỡikhông ngừng khẽ liếm láp trêu chọc.
"Nghĩ tới anh sao?" Hơi thởcủa anh bắt đầu không yên, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528930/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.