Sau khi Dương BáchLâm đi, Tình Tình một mình ngồi ở trong phòng trà, trong tay vẫn cầmchiếc nhẫn đính hôn cùng Berlin trước kia, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, cứ như vậy ngây ngốc ngồi một buổi chiều.
Cô không nghĩ tới, thế nhưng ở tại cửa ra vào cô lại đụng phải người không nên đụng, không,nên nói là chỉ nghe được hai người nói chuyện mà thôi.
Tại cửaquán trà, có hai cây cột điện to, cạnh bên hai cột điện còn có một bồncây Lục La to lớn và xanh um, cho dù có người núp ở phía sau muốn nhìnrõ cũng khó.
Cái giọng nói kia làm thế nào Tình Tình quên được.Ít nhất cô không nguyện ý nghe, thì cô cũng đã nghe mười năm rồi. Tạisao Lữ Bích Viện phải tới nơi này?
Hơn nữa nghe cái giọng nam đứt quãng kia, không phải Tiết Thiệu Trạch! Này, người đàn ông kia là ai đây?
Cô không thể ra đi, cũng không muốn trực tiếp cùng Lữ Bích Viện gặp mặt;cho nên, Tình Tình chỉ có thể tiếp tục ngừng thở, lẳng lặng đứng ở câycột phía sau.
"Bích Viện, em thật không thể giúp anh nói một cái sao?" Giọng nói của người đàn ông lần nữa truyền vào lỗ tai Tình Tình.
"Trọng Khải, anh cho rằng Tiết Thiệu Trạch dễ dàng cho anh định đoạt như vậysao? Thật xin lỗi, em không có cách nào giúp anh." Lữ Bích Viện lạnh mặt nói, bà biết gần đây Trương Trọng Khải gặp chuyện không tốt, mà tất cảcác chuyện này dĩ nhiên không thoát được quan hệ cùng Tiết Thiệu Trạch.Nhưng bà làm sao ở trước mặt Tiết Thiệu Trạch bàn chuyện của TrươngTrọng Khải?
Dù là trước kia bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528912/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.