Mộ Dung Trần trở về phòng, người nữ giúp việc vẫn ngồi canh giữ bên giường, nhìn anh đến, lập tức đứng lên chào.
"Thế nào?" Mộ Dung Trần thấy gương mặt khẩn trương của người giúp việc lậptức cau mày hỏi: "Có phải bị sốt trở lại không? Lập tức gọi bác sĩ giađình tới đây."
"Không phải, là cô chủ đang khóc ạ . . . . . ."Người giúp việc của Mộ Dung Trần vội vã đi đến bên anh, nhỏ giọng nói.Cô chủ sau khi ăn được một chút liền tiếp tục ngủ; nhưng trong giấc ngủlại không ít mộng mị, còn thỉnh thoảng nói cái gì đó mà người giúp việckhông nghe rõ.
Phía sau lại vang lên nức nở nghẹn ngào, may mắn là cậu chủ đã về, nếu không người giúp việc thật không muốn biết làm thế nào?
"Cô đi ra ngoài đi, đóng cửa lại." Nghe nói cô không phát sốt trở lại, MộDung Trần yên tâm phân phó, sau đó đi tới bên giường, nhìn cô gái nhỏ dù ở trong mộng cũng ngủ không yên ổn.
Nước mắt trên mặt đã cạnkhô, anh duỗi ngón có dính chút khí lạnh vì đã đi ra ngoài khá lâu launước mắt cho cô, sau khi bàn tay dần ấm áp trở lại mới khẽ vuốt ve gương mặt của cô.
Gương mặt này, không đủ xinh, không đủ đẹp, khôngphải một người hoàn mỹ đến độ người gặp người mê. Nhưng trong cô lạitoát ra một sự thuần khiết và đơn giản, hơn nữa cô có một đôi mắt to,đen lái; đôi mắt luôn có sức cuốn hút thật mãnh liệt đối với người nhìnvào nó, ở cô còn có sự quật cường của ý chí. Cứ như vậy cô ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528905/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.