Trong tác phẩm truyện ngắn của Henry- một trong những tác giả người Mỹ nổi tiếng với chủnghĩa hiện thực phê phán có nhắc đến : “Đời người là do khóc nức nở,khóc thút thít và mỉm cười tạo thành, mà khóc thút thít chiếm phần lớntrong đó….”
Phó Cảnh Ca vẫn luôn cảm thấy lời này hết sức chính xác
Rất nhiều khi, cô đè nén khóc nức nở, gượng cười, chỉ có thể trốn ở một góc mà người khác không nhìn thấy thỉnh thoảng khóc thút thít
Nhấtlà ở trước mặt Mộ Dung Khiêm, bởi vì khóc chỉ làm cô càng trở nên yếuđuối mà thôi. Vì những thời khắc bị bức không thể không khóc đã làm cômất thể diện không thôi
“Em không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Không giống như thường ngày, mới tiến vào phòng đã trực tiếp ném cô lêngiường, Phó Cảnh Ca ngồi ở mép giường nhìn người đàn ông không nói lờinào, nhìn cô chằm chằm
Giữa bọn họ hẳn là không có chuyện gì để nói!. Trong lòng cô thầm nghĩ
“Xem ra, tối nay tình cũ không rủ cũng tới, để lòng tự tin của cô tăng lêngấp bội a” Ném áo khoác ngoài trên người xuống, tiện tay ném qua mộtbên, Mộ Dung Khiêm đi tới bên giường, cái cô gái này, hiếm có thời điểmtrở về phòng, lại không sợ anh a!
“Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở cửa mà thôi” Thì ra hắn nhìn thấy được, thấy thì thế nào, cô đi cũngvững mà ngồi cũng ngay, không sợ nửa đêm quỷ đến gõ cửa
Dĩ nhiêncô sẽ không nói cho hắn biết, nửa đêm cô xuống uống nước thấy trong vườn hoa có bóng người nên mới đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528903/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.