Mở mắt lần nữa, lại nhìn thấy căn phòng vừa xa lạ lại có chút quen thuộc,cô vẫn ở chỗ này. Thật hận, thật hận, người đàn ông ác độc này. Đoạt đitrong sạch của cô, còn bá đạo muốn can thiệp tự do của cô, chẳng lẽ bâygiờ cô ngay cả tự do cũng không có sao?
Con ngươi ngay cả tứcgiận cũng không nổi, nước mắt cũng không rơi nổi nữa, kể từ khi xa mẹ và em trai trở về Tiết gia, cô rất ít khi khóc, mấy lần khóc đến mất đi lý trí đều liên quan đến người đàn ông này.
Suy nghĩ một chút, hôm qua, Dương Bách Lâm còn đưa cô về nhà, vì muốn cô vui, còn nói chủ nhật này sẽ ra ngoài chơi. Cô cho là, sau sự kiện ở vũ hội hôm trước quênđi, cô vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình, sau đó có thể đi tìm mẹvà em trai. Nhưng kết quả, chỉ mới một ngày ngắn ngủi, cuộc đời cô đãxuất hiện biến chuyển long trời lở đất một lần nữa. Vốn tưởng rằng cuộcsống tươi đẹp sẽ cách cô rất gần nhưng bây giờ tựa hồ như xa xôi vạndặm. Hốc mắt lại cảm thấy chua xót, cô dùng sức thở một hơi, ngay cả đến hít thở cũng cảm thấy đau.
Người đàn ông kia, Mộ Dung Trần chết tiệt. Không cho cô đứng lên? Cô không tin, nếu nơi này là nhà Mộ Dung,làm sao có thể để anh ta làm loạn như vậy?
Cô muốn đi ra ngoài, tìm người nhà Mộ Dung nói chuyện rõ ràng.
Tình Tình ngồi dậy, trên người của cô đã thay quần áo ở nhà sạch sẽ. Làngười đàn ông ấy thay giúp cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/266308/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.