“Vết thương ổn rồi chứ?” Giọng điệu bình thản khách sáo, thái độ chẳng thân mật cũng chẳng lạnh nhạt, coi như lời hỏi thăm quan tâm vô cùng bình thường giữa cấp trên với cấp dưới.
Trước vẻ ung dung của Fiennes, nhất thời hắn chỉ thấy tức khí không chịu nổi, như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, nhiệt tình ngùn ngụt tức khắc bị dập tắt ngóm, ra sức kìm chế để không làm gì quá đáng, lần đầu tiên hắn thực sự muốn tránh né ánh mắt một người, làm như thản nhiên, hắn đáp bằng giọng có chút uể oải: “Nhờ phúc của anh, cũng tạm.”
“Vậy thì tốt.” Đối phương hơi gật đầu, có vẻ cũng chẳng còn gì để nói.
Dù Trần Cận thường ngày mồm miệng nhanh nhảu cỡ nào, giờ cũng chỉ biết đứng đực tại chỗ làm bộ bí hiểm, thẳng đến khi người kia nói “Xin lỗi, tôi bận.” rồi cùng cả đám vệ sĩ bước sượt qua hắn, không hề tỏ ra một chút thân quen nào chứ đừng nói muốn ngừng lại trò chuyện, Trần Cận mới cười khổ nhạt thếch, bất quá chỉ hai tháng trôi qua, đến chào hỏi lấy lệ người đó cũng không buồn làm nữa, xem ra hắn đã cương quyết đẩy mình về vị trí ban đầu, mà thậm chí còn xa lạ hơn thế, hoặc biết đâu đối phương căn bản là đã kiêng kỵ, không muốn nhắc đến tình cảm cũ nữa.
Trần Cận thừa nhận, nhỏ đến lớn hắn đã nếm qua không ít chuyện tồi tệ, nhưng chỉ có lần này khiến hắn thấy lòng tự tôn bị tổn thương ghê gớm, cứ như một thằng ngu một mình ôm khư khư thứ tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-diem/1307472/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.