Lâu như hàng thế kỷ trôi qua, thứ trải nghiệm long trời lở đất vừa xong bắt đầu khơi dậy những phản ứng mãnh liệt nơi cả đôi bên.
Đợi đến khi cơn xúc cảm tạm lắng dịu, Fiennes nằm đè trên mình Trần Cận, khẽ vuốt ve ***g ngực xinh đẹp của hắn, thỏa mãn thở dốc, rồi buông một câu cảm khái bằng giọng rất chi khó tả: “Kỹ thuật của cậu tệ thật, cậu vẫn tự ngược đãi mình vậy đấy hả?”
“Sau hai mươi tuổi là đây không tự sướng nữa rồi.” Trần Cận thản nhiên đốp chát lại, rắp tâm chơi quê ai đó, mà thật, ba cái trò này… chả lẽ đi kiếm mấy thằng đực rựa về luyện??
Fiennes cười khẽ, rõ bộ dạng không buồn tin lời hắn: “Cảm thấy ổn chưa? Thân nhiệt của cậu tăng lại rồi này.”
“Người đang sống sờ sờ làm sao mà không nóng được!” Nằm nhìn cái thứ dính dấp nóng ấm trên tay mình, máu huyết từ đâu được thể dồn tuột cả lên mặt, hắn tuyệt vọng rền rĩ, “Rốt cuộc chúng ta đang làm cái trò gì a…” trước khi đánh chết hắn cũng không tin, đời hắn sẽ có ngày chơi dã chiến với Fiennes thế này, mà lại còn ngay giữa giờ thi Scotch, đúng là gặp quỷ!
Trừng mắt nhìn Fiennes – tên thủ ác dụ dỗ hắn phạm tội theo, nào thì quẫn bách, luống cuống, khốn đốn… không ngôn từ nào đủ nói lên tâm trạng hắn lúc này, Trần Cận thảnh thơi ung dung hồi nào thành ra lúng ta lúng túng vậy chứ? Thật là nản hết sức: “Nào, giờ đi không đây?”
“Chúng ta vẫn còn thời gian, cậu nghỉ đi, một giờ nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-diem/1307466/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.