ều lâu ngày xuất hiện người ta lại bonus trá hình đấy nhóe các tình iêu:”]]
Hai người bình tĩnh bước theo tên đàn em ra ngoài, qua khoảng sân cát ban nãy, Trần Cận chợt thấy một thằng nhỏ choai choai đang bị mấy gã thanh niên lưng đeo súng dúi xuống đất, đất đá lấm lem khắp người, khóe miệng và cánh tay đều bầm tím xây xước.
Cuối cùng thằng nhỏ bị hai tên canh cổng cường tráng vào xốc nách dậy, lôi xềnh xệch quẳng ra ngoài. Thằng kia cũng không khóc la gì, chỉ ương bướng đứng nhìn trân trối vào cánh cổng sắt.
Đến khi cổng khép lại sau lưng, Trần Cận và Nana cứ thế bước tiếp, họ đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý đi thẳng xuống sườn núi, được chừng năm chục mét, Trần Cận đột nhiên dừng lại, định lộn trở về.
“Này, đừng có xen vào.” Nana gọi hắn ngay lúc hắn vừa quay lưng.
Nhưng Trần Cận không dừng lại, hắn giơ tay phải lên để trấn an cô ta, rồi tiếp tục đi ngược lại đường cũ. Về tận chỗ thằng nhỏ ban nãy, thấy nó vẫn đứng nhìn chằm chằm cổng sắt không nhúc nhích. Trần Cận có vẻ hứng thú, hắn bước tới nhìn thẳng vào gương mặt lem luốc của nó, không thèm giấu ý chế giễu.
“Nhìn cái gì!” Thằng nhỏ cuối cùng cũng để ý đến hắn, nó gào lên bằng tiếng địa phương.
Trần Cận hỏi nó bằng giọng nửa Anh nửa Tây Ban Nha: “Sao nhục vậy hả, bị bọn nó đuổi ra à?” nói rồi nắm mũi thằng nhỏ lôi nó xuống dốc, hắn cũng không định để người của Jia Maisi nghi ngờ.
Thằng nhóc kia vừa giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-diem-tuc/202983/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.