Bất quá sau khi Trần Cận rút-xong-kinh-nghiệm xương máu, hắn quyết định tự giác đậy điệm cho kín mối quan hệ cá nhân với sếp Fi. Vả lại mặc nhiên coi lối hỉ nộ ái ố vừa khác người vừa khó hiểu của mình quy kết thành quen quá rồi coi như chuyện bình thường, rồi sinh ra ham muốn khống chế Fiennes quá thể đáng, vậy khác gì bị hoang tưởng tự ngược này này nọ nọ đâu, hơn nữa Trần Cận hoàn toàn chắc chắn rằng hắn không ưa có người giật mất đồ hắn ưa mắt trước khi hắn kịp hạ quyết định chính thức nên giữ hay nên quăng. Mà không chừng hồi đó tị nạnh cũng chỉ là do tính hiếu thắng nổi lên tác quái, hại hắn không thể thừa nhận mình cũng có khi bị người ta bỡn cợt. Có điều trên đời này những kẻ có tư cách bỡn cợt Trần Cận hắn, e rằng tên Fiennes phải được xếp hàng đầu. Cũng vì thế mà đây là lần đầu tiên hắn chịu nhượng bộ những cảm xúc của chính mình. Tuy giữa bọn họ tồn tại không ít bất đồng, trật chìa khập khiễng. Cuộc sống thường ngày hay những mối quan hệ xã hội dù lâu lâu có điểm chung, nhưng cũng là một trời một vực, Fiennes là con cưng của ông Trời rồi, hô mưa gọi gió như trở bàn tay, nguy hiểm quanh hắn không phải theo lối người thường có thể tưởng tượng nổi. Còn hắn, bất quá chỉ là một gã phong lưu lang bạt không cách nào trói mình vào một gia đình yên vị mà thôi. Đã biết rằng vị trí của mình trong Hào Môn chẳng đáng gì, đúng ra cứ tránh xa thật xa đám ăn trên ngồi trốc cho yên mạng, huống hồ người này là Boss lớn kịch kim. Nhưng từ đầu bọn họ gặp gỡ nhau trong tình huống mập mờ như thế, nhác trông qua hắn đã coi Fiennes như đồng bọn hợp tác thường thường, chậc, có lẽ ấy chính là vụ bung xung chết người nhất trong cuộc đời không mấy yên ổn của Trần Cận hắn. Và một trong những hậu quả từ vụ đó, là nảy nòi ra ý đồ hòng được cùng hội cùng thuyền nhìn chung một hướng với đối phương. Rốt cuộc là ngộ ra khả năng phán đoán tuyệt vời lẫn sức hấp dẫn chết người của hắn ta giữa kỳ thi Scotch, để rồi bị vo viên chết dí trong lòng bàn tay hắn hết đường chạy thoát. Trong lúc hai người mây mưa thả phanh trong khách sạn giữa Marid, thì tụi đàn em Xích bộ đang cuống ruột loay quay như kiến bò trên chảo nóng. Lúc Lý Thăng nhận được điện thoại khẩn của Đại Vỹ rồi chạy hộc tốc về đến khách sạn thì đã là 30 phút sau sự-cố, hắn chỉ kịp thấy phòng đại ca bị một đám vệ sĩ từ đội bảo vệ chuyên nghiệp của Hào Môn đứng che chắn kín mít, gã nào gã nấy chức vụ đều cao hơn bọn hắn vài ba lon. Tuy biết đại ca và tay nước ngoài sừng sỏ đó có quan hệ thân tình không tầm thường, nhưng đột nhiên xuất hiện, lại còn đổ một đống người chặn cửa như sẵn sàng đón địch đến nơi, làm sao hắn không nôn nóng cho được. Bất quá dù gì Đại Lý cũng là hạng dồi dào kinh nghiệm kiến thức cao xa, thành ra hắn bình tĩnh hơn bọn A Kiến nhiều. Hắn bảo mọi người chớ nên làm gì vội vàng manh động, cứ chờ xem tình hình đã, chắc gã nhân vật quan trọng đó không làm khó dễ gì đại ca đâu. Rốt cuộc đám người Xích bộ đứng cắm chốt trong khách sạn quyết định đau thương cố thủ tiếp cùng đám vệ sĩ đội bảo vệ trên hành lang. Mà vì thật tình đứng chờ mãi cũng chán, vậy là một đám bắt đầu túm tụm vô góc tán chuyện vài câu. Đại Vỹ vò vò đầu, ra bộ rất chi đau thương ai oán: “Đại ca không sao chứ hở? Sao không nghe động tĩnh gì hết trơn vậy!” A Kiến liền buông một câu nghe giật mình: “Mày còn chưa chứng kiến đó, chậc chậc cái gã tổ Trung Đông ấy vừa trông thấy em gái nhảy ngồi cạnh đại ca, hai mắt ổng long lên muốn tóe lửa luôn, trời ơi hãi vô cùng!” Đại Vỹ thì thào hỏi: “Ủa không phải nhân viên mát-xa hở? Làm nào thành gái nhảy mày?” “Mày đừng có móc máy ba cái tẹp nhẹp đi!” “Mà nhiệm vụ bảo vệ nhân vật quan trọng của tổ Trung Đông có còn là của đại ca nữa đâu. Mắc gì cứ mò tới hoài vậy, này tao thấy nó cứ là lạ…” cái đầu thật thà như đất của Đại Vỹ bắt đầu tơ tưởng đến cái loại âm mưu nhì nhằng hết sức khó đỡ. A Kiến vỗ đùi cái đét: “Đại ca! Đại ca… này không phải đại ca bị cái ông Fi kỳ bí đó tóm được nhược điểm chết người nào chứ! Không chừng dù phải chịu ấm ức dữ lắm, nhưng vì ảnh lo nghĩ đến toàn cục, nên đành hy sinh thân mình…” “Phì phì phì. Đúng là thúi thây, mày đương nhây phim Quỳnh Dao a, chứ bộ đại ca mình là loại người gì hở, bị người ta chèn ép mà ảnh chịu chắc? Thử có thằng nào dám chơi ảnh coi, mới mon men nghĩ thôi chắc đã bị ảnh chặt nát be tay chân rồi.” Đại Lý nhịn hết nổi phải ngắt ngang màn đoán mò nghe thì láo toét nhưng hình như hơi bị tinh-tế này. Người thẳng thắn như Đại Lý, lúc to tiếng phản bác hình như cũng tự thấy mình hơi đuối lý. A Kiến càng nói càng thì thào: “Cơ mà chui vô phòng bàn chuyện tay đôi kiểu đó đó, không giống phong cách đại ca a, hơn nữa lần trước rõ ràng ảnh bị người ta… hơ… hôn. Bao nhiêu đứa thấy còn gì, chuyện lớn vậy, đại ca lại chịu nhịn, rõ là kỳ tích a! Người đó không những còn sống an toàn, giờ lại dám nhốt ảnh ở trỏng không cho ra, anh bảo xem có lạ lùng không!” “Này coi vậy nhưng ổng là người của Trung Đông đó!” Đại Vỹ tâm hồn trong sáng đã bắt đầu đỏ mặt vì câu chuyện đương bị xoay qua hướng khó đỡ, hắn quyết định tìm bằng được lý do bảo vệ thần tượng: “Đại ca mà chịu nhịn ổng nhất định là có nguyên nhân! Chắc là vì có gì mắc mớ khó nói…” Mặt Đại Lý đã muốn đen thui xám xịt, ngồi nghe bọn đầu heo này đoán già đoán non thật đến nhức não, thà hắn câm miệng không thèm nói nữa cho xong. Bằng vào hiểu biết về Trần Cận bao năm qua của hắn, hắn tin rằng không đời nào có chuyện đại ca vì “mắc mớ chuyện khó nói” mà không dưng cúp cụp như mèo vậy. Gã Fiennes của tổ Trung Đông đó rõ ràng lai lịch không tầm thường, hồi đầu mới biết chuyện hắn ta qua lại với đại ca, hắn cũng đã nhờ cậy các mối quan hệ điều tra gã đó, kết quả là chỉ tìm được vài thông tin trên thương trường về hắn ta. Còn lại chức vụ hay phạm vi quyền lực của thằng chả trong Hào Môn như nào tuyệt nhiên không thể moi ra được. Sau này thấy thằng chả cứ quấn nhằng nhằng lấy đại ca. Lại còn năm lần bảy lượt gây hấn với Xích bộ, còn Trần Cận vốn tính tình bất hảo, lớn gan bộc trực, ấy vậy mà hễ gặp gã đó thì cứ nương tay lên xuống, đã thế còn nhân nhượng dung túng cho đối phương mạo-phạm mình liền mấy bận, bởi vậy Đại Lý cũng dần hết muốn lo lắng cho tình hình đại ca nhà mình nữa. Hắn bắt đầu xác định có lẽ Fiennes đó là một chiến hữu đại ca ưa thích dữ lắm, cứ trông mối quan hệ mắc míu phức tạp của bọn họ giữa Hào Môn mà nói, khéo hắn ta lại chính ta nhân viên tình báo mật cấp trên Hào Môn gài vô Xích bộ. Nói chung, tuyệt đối sẽ không có chuyện Đại Lý chê bai hay nghi ngờ gì quyết định và những mối quan hệ của đại ca, thậm chí hắn sẽ còn hăng say tô vẽ cho mọi loại ý đồ của Trần Cận nữa kìa. Trong khi ấy, ở trong phòng đã có người vì làm ăn high quá độ mà dậy hết nổi, bất quá hắn vẫn chưa quên sạch bách tụi đàn em số khổ đương chầu bên ngoài. Trần Cận nằm ngửa, hai mắt trống rỗng uể oải hiếm có, nhưng trong đầu hắn vẫn đang âm thầm xẹt xẹt tính toán. Làm nào đuổi được con ác ma bự tổ chảng trên giường này đi, dù gì đêm nay ngoài cửa không chỉ có người Xích bộ, chắc chắn còn cả đám tai mắt của Fiennes tụ tập ở đó nữa, bảo hắn cứ thế này ở cả đêm với thằng chả, rồi sáng mai mở cửa ra… trước mặt bao nhiêu người, oan ức cỡ này hắn có nhảy vô Hoàng Hà cũng gột không sạch a. Mà mối quan tâm chủ yếu của Fiennes giờ này hoàn toàn không liên quan gì đến mớ bòng bong trong đầu Trần Cận, hắn đương nằm nghiêng, mặt mày đầy hàm ý, phởn phơ ngắm nghía mái tóc bị mồ hôi dính mướt lộn xộn trên trán vì làm tình quá độ của Trần Cận, tự nhiên khiến hắn có thêm đôi phần ngây thơ quyến rũ khác thường, còn sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng bạc bẽo, mỗi chút mỗi toát ra vẻ khêu gợi mê hoặc đậm vị dục tình chưa tan. Trái tim Fiennes cũng vì vậy mà thoáng đập lỗi một nhịp. Hắn nhịn không nổi đưa ngón tay tự do vuốt dọc theo những đường cong săn chắc trên cơ thể Trần Cận, ánh mắt tràn đầy yêu thương nuông chiều. Trần Cận chỉ thấy những nơi bị Fiennes sờ mó tự dưng nghe râm ran buồn, thành ra hắn bực bội trừng mắt: “Tôi không phải chó mèo nhà anh nhé, đâu ra kiểu thích thì rờ rẫm, xong chán lại thả rông hở?” “Ba tháng không được thấy cậu, cậu nhớ tôi không?” Thật tình hắn cũng hết cách nói thẳng ra rằng chính hắn đã nhớ nhung đến mức bất chấp công việc đáp chuyên cơ đến đây. Vâng, nhớ cũng có gặp được quái đâu, thằng này còn đang xót thay cho Hào Môn “Diệm” đường đường phải mò đến biên giới ăn cát cùng tôi đây. Bụng thầm nghĩ vậy, bất quá nói ra miệng lại thành ra đầy mùi châm chích: “Tôi phải chân long tong chạy theo anh đâu, có gì mà tính toán?” “Nếu đêm nay tôi không tới, có phải cậu định chơi SM với cô gái nhảy kia luôn không hả? Tôi không biết sở thích của cậu ghê gớm vậy đấy. Muốn chơi mấy món đó, cứ nói với tôi được rồi, tôi sẵn sàng phục vụ cậu.” Trần Cận tức muốn phì cười: “Anh hót cái khỉ gì a! Bộ anh tưởng ai ai cũng biến thái như anh hở. Người ta coi vậy nhưng là nghệ nhân mát-xa xịn, tôi tốn hết ba ngàn đô mới mời được đó! Vậy mà anh đuổi đi cái một.” “Chỉ đến để xoa bóp thôi sao? Sao tôi lại thấy như cô ta đang khêu gợi cậu nhỉ.” “Bụng dạ hẹp hòi thì đừng chê bai người ta chuyên nghiệp quá sức đi.” “Cậu thoát y trần truồng, trả tiền cho người ta đến đụng chạm trên người mình, là vì dư thừa nhu cầu không được phát tiết sao?” Fiennes nhấc đùi, khẽ cọ cọ lên bụng dưới Trần Cận, lúc sau thì cả miệng lưỡi tay chân cùng hăm hở công thành chiếm đất trên ngực hắn, “Nếu tôi không tới, rồi cậu sẽ đáp lại cô ta phải không?” “Hừ, anh chơi chưa đủ nữa hả? Bữa nay không tính cho thằng này ngủ luôn a?” trước lối xâm lược gian manh thâm hiểm này, dục vọng lại nhịn không nổi ngóc ngóc dậy, Trần Cận cũng muốn nổi điên, “Tôi vốn là loại hạ lưu đó đó, anh không ưa thì đừng có dây vào! Chẳng lẽ cứ phải làm tôi nhục mặt anh mới sung sướng hả?!” “Trần Cận, chúng ta chỉ vừa bắt đầu mà thôi.” nói rồi đột ngột mút mạnh yết hầu hắn, rồi khẽ thì thầm bên tai hắn, “Tôi muốn cậu, chỉ thuộc về một mình tôi.” Trần Cận vừa bứt rứt đẩy ra, vừa ghìm chặt vai Fiennes, mồm miệng vẫn không ngừng chọc ngoáy gây sự: “Anh không nghĩ một thằng đàn ông đàng hoàng khỏe mạnh, quyến rũ vô chừng như tôi lại đi giữ mình rìn rịt vì anh đấy chứ? Mà nữa, vì một gốc cây mà cho qua cả bãi cỏ non ngon lành, này tự anh có thấy tiếc hùi hụi không hở?” Fiennes vụt ngẩng lên, hai tròng mắt rực cháy ngọn lửa tham lam như một con dã thú đang chực vồ mồi, giờ này còn long lên như muốn thiêu đốt tất thảy: “Xem ra hôm nay tôi phải đốn cây làm cỏ đến nơi đến chốn rồi.” “Ơ nè nè… tôi cảnh cáo anh nha, đừng có làm bừa!! Nè nè!! A…” Sếp à, người ta giỡn chút thôi a a a a… Cảm giác điên rồ một lần nữa lan khắp toàn thân, trải nghiệm xung động tột cùng và nguyên sơ đến vậy. Nhất định là vì bị ánh mắt trong suốt quật cường pha lẫn nhiệt tình mãnh liệt của Trần Cận làm chấn động tâm trí, dục cảm cuồng loạn trong hắn cũng được một phen tuôn trào vô độ. Trần Cận luôn có cách dùng cơ thể khiến cho hắn nếm vị đắm chìm mụ mị. Mỗi lần dấn mình vào trong hắn, Fiennes đều có cảm giác mọi dục vọng nguyên thủy nhất trong hắn đều muốn trỗi dậy. Khi ôm siết nhau trong vòng tay, hấp thụ thân nhiệt sốt nóng bỏng rẫy của đối phương, khoang miệng cắn nuốt hơi thở trầm khàn đầy vị nam tính nơi hắn. Và hắn sẽ sa chân đến vô tận. Là thứ gì ràng buộc họ vào nhau, khiến họ không thể chia lìa, niềm khao khát lẫn nhau bức thiết đến chồng chéo, gắng sức đến mức sẵn sàng hiến dâng tất cả linh hồn, nâng niu gìn giữ những xung động run rẩy không thể kiếm tìm nơi bất cứ ai khác, mọi lạnh lùng kiềm chế ngày thường đều dễ dàng tan vỡ trước đối phương. Lối làm tình của bọn họ đang càng lúc càng điên cuồng, hầu như ngang tàng thô bạo, hai người vít nhau ngã lăn xuống thảm, hoàn toàn không buồn nhớ vừa xong làm sao mình còn nằm trên giường, chỉ biết vì tình hình chiến sự kịch liệt quá độ, cả thắt lưng lẫn cánh tay đều sắp tê dại đến nơi. “Tôi thấy người dư thừa nhu cầu không được phát tiết là anh ấy…?” Khó khăn lắm mới lấy lại được nhịp thở, Trần Cận chỉ cảm thấy nản như vừa bị mắc bẫy. Nghĩ lại Fiennes nằm trên lưng hành mình cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng lại vẫntới vì hắn ta, tự ái đương nhiên nổi lên nghiêm trọng, nhất thời hắn thấy mất mặt không chịu được, thành ra liền nằm thẳng đơ nhắm mắt giả chết cho xong. Fiennes vòng tay ôm hắn từ sau lưng: “Cậu không muốn tôi ở lại qua đêm hả?” Trần Cận mở trừng mắt, im lặng một hồi mới lười biếng mở miệng đuổi khách: “Biết rồi thì biến lẹ đi.” Đối phương lại thản nhiên nói: “Cậu sợ gì nào? Chẳng lẽ người của cậu còn chưa biết quan hệ của chúng ta?” Trận Cận cười khẩy quay đầu lại, có chút tức khí: “Biết cái con khỉ. Quan hệ khỉ gì mà xô nhau vô giường.” “Cậu để ý chuyện người khác biết hay không sao?” “Không phải tôi để ý, chẳng qua tôi e ngộ nhỡ đám già đầu ở Hào Môn nghe ngóng được, rồi Trần Cận tôi chết trăm tỉ lần cũng không đủ cho mấy ổng hả giận.” Fiennes cũng chẳng buồn coi giả thiết ấy ra gì. Hắn nói dửng dưng: “Họ không dám làm vậy. Tôi sẽ không để bất cứ ai động vào cậu.” “Anh có là sếp sòng cũng đâu có chuyện đầu têu lạm quyền được hở. Anh biết thừa còn gì, cấp trên từ tổng bộ chỉ cần gảy cái lệnh cỏn con là đủ cho cả đám Xích bộ tụi này đi Siberia làm mồi cho cọp rồi. Hai tháng trời mài mặt ở sa mạc còn không phải vì có người muốn đe tôi đừng có vênh váo quá hả, này anh nói xem tôi có nên ngoan ngoãn nghe lời không. Đỡ khỏi sau này đạp mìn nổ banh xác còn không tự biết?” Fiennes ghé bên tai hắn, cười khẽ: “Cậu là người dễ chịu nghe lời vậy sao?” “Tôi cũng chẳng định để người ta cho rằng mình cứng đầu vậy vì có lắm ô dù, tôi càng không ưa anh nhúng tay vào những vụ tôi nhận trong Hào Môn, đó là cách của tôi.” “Cậu đang uy hiếp tôi ư?” “Anh nghĩ vậy thì là vậy. Có phải chưa uy hiếp bao giờ đâu.” Đôi môi Fiennes đã dán chặt trên vành tai hắn, giọng nói với âm sắc trầm trầm quyến rũ làm màng nhĩ Trần Cận muốn tê dại: “Cậu chỉ cần nhớ rằng, khi cần làm gì cho cậu, không bao giờ tôi do dự.” Dù là loại đàn ông thần kinh que củi như Trần Cận cũng hiểu rằng câu hứa hẹn vừa rồi hàm chứa bao nhiêu sức mạnh. Lòng hắn cũng được thể rung động ra trò. Bất quá ngoài mặt vẫn bày ra bộ dạng phớt lờ rất chi ngứa mắt: “Thôi chả dám nhận lòng tốt của anh đâu, đợi được anh chường mặt ra đỡ giùm tôi đã chết ngóm từ đời nào rồi.” “Cậu không thể nói gì dễ nghe chút nhỉ?” “Tưởng sếp lớn Fi nhà anh nghe hót hay mãi rồi.” “Chậc.” Fiennes cười lắc đầu, hắn thật tình hết cách rồi. Mà e là từ giờ cũng đừng hòng nghe được một câu nhún nhường nào của Trần Cận, nếu ngày nào đó đối phương chịu cúi mình lấy lòng hắn, người đó cũng không còn là Trần Cận hắn thích nữa. Fiennes cười cười vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ. Cúi xuống hôn phớt vành tai hắn rồi ngồi dậy: “Tôi phải đi rồi, phải bay về tổng bộ ngay. Gần đây có người của Cục tình báo trung ương đeo bám Hào Môn ráo riết, bọn họ muốn chúng ta tiếp tục điều quân cho lực lượng bảo an.” “Tụi Pháp hở? Đám đó là rách chuyện nhất trần đời. Suốt ngày lôi ba trò hợp tác hữu nghị ra dọa, mà rõ là dụ dỗ áp bức thiên hạ.” Trần Cận bò dậy, chậm rãi bước xuống nhặt cái áo khoác tắm màu xám cạnh giường lên mặc vào người, “Sếp Fi nhà anh trăm công nghìn việc vậy, ngồi máy bay xa xôi đến tận đây không phải chỉ để lên giường với tôi đấy chứ?” “Những chuyện điên cuồng tôi làm vì cậu đâu chỉ mỗi thế này.” Fiennes nháy mắt đen tối với hắn, rồi nhặt quần áo lên, ung dung mặc. Da mặt cao su của Trần Cận cũng chẳng vì vài câu ve vãn cỡ đó của hắn mà rung rinh tí gì, hắn chỉ ngồi nghiêng nghiêng đầu có vẻ khó ở, nhưng không nói câu nào. Một phút sau, hắn mới nhận ra hôm nay Fiennes không mặc đồ nghiêm túc như mọi khi, mà là áo phông cotton trắng và quần rằn ri rất hiếm thấy, để lộ cánh tay cường tráng đều đặn. Dưới lớp vải áo, những bắp cơ phập phồng nhịp nhàng theo từng cử động, hai chân dài rắn chắc phối cùng đôi giày quân dụng cổ ngắn thật tình hợp hết sức. Mặt da giày xước xát coi bộ hơi bị lỗi thời, bất quá vẫn mang sức quyến rũ dày dạn thuần thục hệt như chủ nhân của nó. Đường nét gương mặt quay nghiêng của Fiennes vô cùng nam tính, vài lọn tóc ngắn ngang ngược chỉa chỉa bên thái dương, cặp mắt thâm trầm dễ khiến người ta ảo tưởng rằng hắn thật đa cảm, trông hắn giờ này có lẽ là ôn hòa vô hại hơn bao giờ hết, Trần Cận thầm than trời: ai biết được cái gã là lượt trông như ngôi sao điện ảnh Hollywood này lại là trùm sò tổ chức lính đánh thuê đẫm máu chuyên phục vụ chính trường chứ, mà kể ra ba màn kinh hồn ấy người thường cũng đâu có cơ hội thưởng thức đâu. Trần Cận quay lưng đi ra quầy bar mini, rót một ly whisky. Nhấp hai ngụm rồi mới cầm ly rượu bước tới trước mặt Fiennes khi ấy đang đeo thắt lưng: “Đây không dư sức tiễn đâu đấy.” Đối phương đưa mắt nhìn hắn, có chút dịu dàng: “Chỗ đó, còn đau không?” Hứ! Thằng cha này đúng là giỏi chọc đúng chỗ nhạy cảm a. Hắn hít hơi lần nữa, đảm bảo cơn khùng được dẹp xuống yên yên rồi mới miễn cưỡng nhếch môi cười: “Ổn.lắm.lắm.rồi.” Fiennes cũng biết gã đàn ông này đặc biệt ưa mạnh miệng. Bất quá chỉ nên chọc giỡn chút chút, tuyệt đối không nên đùa quá tay, bằng không một khi đã nổi máu trả thù không đời nào hắn ta biết nương tay là gì, bởi vậy hắn liền khéo léo nói qua chuyện khác. “Trước khi tập họp, có lẽ các cậu sẽ bị phái đi Brasil, Rio đấy, tránh được là tốt nhất.” Trần Cận vừa nghe xong lập tức nhảy dựng lên như được chích máu gà (),nhìn thẳng vào Fiennes, tên kia vẫn giữ vẻ bình thản thờ ơ vô tội, như kiểu hoàn toàn không ý thức được mình vừa lơ đãng tiết lộ một tin mật kinh thiên động địa. Chậc chậc, giả bộ mới hay chứ. Trần Cận nhếch môi cười tà: “Anh bừa bãi thật đấy. Thôi thì vì tình cảm giữa tụi mình, tôi không đi tố anh với tổ Trung Đông đâu, coi như tôi chưa nghe gì nghen” Fiennes mỉm cười. Hắn biết Trần Cận bản chất tinh tế, nhưng cũng không ngờ hắn ta phản ứng nhanh nhạy vậy. Mà này cũng là điều khiến hắn lo lắng nhất, lắm khi phản ứng nhanh hơn suy xét, chuyện đó với một kẻ sống giữa Hào Môn hung hiểm mà nói, chỉ là trí mạng. “Tôi chỉ muốn nói với cậu, Rio không phải thắng cảnh du lịch như nhiều người nghĩ đâu.” Trần Cận cũng nhận ra sự nghiêm trọng đặc biệt trong giọng điệu của hắn, thành ra hơi ngạc nhiên, rốt cuộc không khỏi cảm thấy nặng nề: “Có thể tôi sẽ phải đi Peru một chuyến, trước hôm họp, Palio rất hay âm thầm ra mệnh lệnh ban đầu cho các phân bộ, tôi e là kể cả đi Brasil hay bất cứ thành phố nào khác cũng chẳng phải chuyện hàng phân bộ tụi tôi quyết được.” “Cậu biết rõ tình hình ở đó chưa?” “Nghe qua rồi. Một số khu ổ chuột bị bọn trùm địa phương chiếm đóng.” Fiennes tiếp lời: “Hiện giờ bọn cầm đầu tiếp quản những khu này càng ngày càng trẻ, chúng hoàn toàn không biết đến luật lệ, cũng rất đề phòng người lạ, đi ngoài đường cũng có thể lãnh đạn bất cứ lúc nào.” “Anh không muốn tôi khinh địch chứ gì. Tôi biết chừng mực.” Trần Cận nghe ra sự thân thiết trong lời hắn, cũng có chút xúc động: “Coi bộ anh có kinh nghiệm quá ta, hồi trong lính thủy đánh bộ chắc từng hỗ trợ CIA đột kích vùng đó rồi hở?” “Hồi trong lục quân có dẫn đội trinh sát sang biên giới Pakistan tiêu diệt cứ địa của chúng. Lúc giao chiến đã có thương vong sinh mạng, đó là lý do tôi không bao giờ muốn cậu phải mạo hiểm dấn thân ra chiến trường. Michael là tay súng bắn tỉa rất xuất sắc, khi cậu làm nhiệm vụ ở Nam Mỹ, tôi sẽ cử anh ta sang chi viện cho cậu.” Trần Cận nhướn mày: “Anh nói mặt cá gỗ á hả? Cha coi chừng bảo ổng giữ súng ống cho yên nghen, tôi chỉ lo ổng hận tôi dữ quá, rồi nhân lúc rối ren là ra tay diệt khẩu luôn nghen.” Michael “Ve Gió” lẫy lừng thiên hạ, nếu hắn nghe được có người nghi ngờ cả tài bắn súng lẫn đạo đức của hắn kiểu này, dám hắn ói ra búng máu tức chết được, bất quá nếu kẻ xài xể hắn là Trần Cận, chắc hắn sẽ đổi qua trợn mắt hằm hè rồi quay đi coi như không nghe không thấy. Chỉ có Fiennes đủ miễn dịch với lối giỡn nhả của Trần Cận, cũng là người duy nhất không bị nổi điên vì bản tính coi trời bằng vung của hắn: “Đến Rio, nhớ kỹ lời tôi nói.” “Nếu đợt họp này không phải chỉ để dằn mặt tụi tôi, mà anh vẫn không muốn tôi bị chọn, vậy là nhiệm vụ mới đặc biệt nguy hiểm phải không?” Hắn tiến lại gần Fiennes, cho đến khi hai chóp mũi chỉ còn cách nhau đúng 1 cm, “Nếu sợ nguy hiểm, thì đâu phải là Trần Cận này. Tôi cũng có một câu phải nhắc anh. Có những chuyện, đã không nên can thiệp thì đừng nhúng tay vào là hơn. Muốn làm kẻ lãnh đạo thì không thể đầu trò phá luật đâu.” “Chà, trông tôi giống như cần người ta nhắc nhở vậy sao?” Trần Cận nhìn hắn khiêu khích: “Tôi lại rất sẵn lòng nhắc nhở anh thường xuyên đấy.” Fiennes đoạt lấy ly rượu trên tay hắn, uống cạn. Giữa lúc Trần Cận còn nghi hoặc nhìn nhìn, đột nhiên Fiennes chụp lấy gáy hắn, áp môi rót số rượu trong miệng qua đôi môi đang hé mở vì quá kinh ngạc của hắn. Một phần chất lỏng tràn qua khóe miệng, chảy thành dòng xuống cái cằm cương nghị của Trần Cận, rồi chậm rãi men qua xương quai xanh, thấm vào cổ áo choàng tắm. “Ưm…” Trần Cận chật vật né người ra rồi mới đủ sức hớp hơi thở dốc. Dè đâu Fiennes lại tiếp tục liếm dọc một đường theo dòng rượu chảy trên cổ hắn. Chuông báo động trong não bộ lẫn ***g ngực Trần Cận lập tức réo inh ỏi, hắn nén giọng khóc thét: “Không phải chứ… nữa hả!?!” Nửa tiếng đồng hồ sau. Một lần nữa Trần Cận nằm sấp trên giường, áo khoác tắm xộc xệch tuột tận khuỷu tay, chỉ còn che được một khúc dưới thắt lưng, cả người rã rời không còn gì để nói. Giờ giá kể hắn còn một tí ti sức lực, tí ti tí ti thôi, chắc chắn hắn sẽ chồm dậy đạp văng gã bạt mạng cầm thú đó ra cửa. Bụng thầm vái trời may mà ngày kia mới phải đi Nam Mỹ, nếu ngay ngày mai, thật tình hắn không biết mình có thể bò dậy xốc đủ tinh thần đặng đối phó với mấy lão cáo già trên tổng bộ không nữa. Fiennes cột giày xong, cúi xuống hôn trán Trần Cận, rồi quay lưng đi thẳng ra cửa, không dám nấn ná thêm, hắn thực sự sợ mình sẽ không đi nổi. Bất quá ra đến cửa, hắn vẫn không nhịn được phải quay đầu lại, nhìn cái người có thể khiến hắn điên đảo, rồi lắm khi không biết phải làm sao đang nằm bẹp dí trên giường, đột nhiên cất giọng nói đầy quyền uy: “Vì cậu, tôi không ngại phá vỡ bất cứ luật lệ nào.” Bụng dạ Trần Cận được một phen rung rinh ấm áp ra trò, bất quá ngoài miệng vẫn ương bướng đáp: “Biến đi.” Khi gặp lại đã tình nguyện để mình bùng cháy không chút kiềm chế, thì khi chia tay họ cũng cố tránh bằng được những màn ướt át lê thê, làm như chẳng có gì đáng bận tâm, dù phải không ngừng dằn nén những xúc cảm phức tạp trong lòng, là thứ xung động không thể nói thành lời, là sự nôn nóng cồn cào khi thậm chí chưa kịp xa nhau, là quá nhiều xúc cảm, để giờ này trong giây phút xây lưng lại với nhau, buộc phải tạm thời chôn kín. Trần Cận trong mắt Fiennes, luôn mang một vẻ cao ngạo đến lộng lẫy, hai người bọn họ vốn là những con sói điển hình. Tin tưởng lẫn nhau, nương tựa vào nhau, nhưng không thể nào chia sẻ mọi thứ, độc lập đến cùng, không thể khống chế được. Kẻ mạnh và kẻ mạnh, muốn sánh bước bên nhau, thật khó tránh khỏi phải bức bách đối phương chịu nhún mình thỏa hiệp. Đến khi bọn họ bắt đầu vô thức ngưng bước vì nhau, tức là họ đã kề vai nâng đỡ nhau, cũng tức là trói buộc lẫn nhau. Đó là điều họ đang dần dần quen thuộc. ——— () được chích máu gà: cái này vốn là một phương pháp chữa bệnh cổ xưa của TQ, người ta tiêm máu gà trống vào người để chữa bệnh và bồi bổ cơ thể (tiêm xong thì mần cháo luôn con gà 8->),tác dụng đến mức nào thì Du không rõ (nghe nói ở mình cũng từng có bác bác sĩ ở nhà tù Côn Đảo hồi xưa áp dụng với các đồng chí tù nhân, xong thấy hiệu quả dữ lắm:-$). có thời đây là một phương pháp rất rất thịnh hành, cơ mà đến giờ hình như ít người xài đến nó 8-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]