Trên thực tế, dưới loại tình huống này, bởi vì có sự tồn tại của Hạ Noãn Tâm mà Tiêu Quyết không thể thay đổi phương pháp ứng phó. Đối phương người đông thế mạnh, anh cũng không ngại nhưng lại có chút lo lắng cho cô gái nhỏ này. Như vậy, cách duy nhất cũng chỉ là chạy.
"Vật nhỏ, xem ra tối nay cũng không thể diễn trò nữa rồi!"
"Hả?"
Hạ Noãn Tâm nghe thấy câu đó cũng không hiểu gì, ngẩng đầu lên theo bản năng, mắt còn chưa nhìn rõ đã cảm giác được xe thể thao đã tăng đến hai trăm hai mươi mã lực, phóng đi hệt như một cơn lốc.
Cùng lúc đó, mấy chiếc xe con ở phía sau cũng đuổi sát không rời.
Trong lúc này, trên đường cao tốc đang có một màn đua tốc độ kịch liệt diễn ra.
"Chúng ta phải đi đâu?"
Phía trước đều là màn đêm.
Hạ Noãn Tâm hơi nhíu mày, sự run rẩy trong giọng nói đã phần nào nói lên lúc này cô đang rất sợ hãi.
Tiêu Quyết nheo mắt, một tay cầm tay láo, tay kia không biết từ lúc nào đã lấy ra một khẩu súng cầm tay hoả lực mạnh. Nâng mắt, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hạ Noãn Tâm, anh chỉ cười: "Hiện tại là thời gian chạy trốn, tôi sẽ bảo vệ cô, vật nhỏ, nhắm mắt lại, có thể sẽ có một chút hình ảnh máu me đấy!"
"A!"
Hành động này quả thật có chút máu me rồi.
Hạ Noãn Tâm chớp mắt, nhếch miệng, ngoan ngoãn nhắm mắt bịt tai lại.
Một giây sau.
Trong mắt Tiêu Quyết đã loé lên sát khí khác thường, nghiêng người, vươn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-de-nhat-thinh-hon/266229/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.