Editor: Sam Sam
Chiếc vít nho nhỏ, một con dao, cây kim để dò, đều do người chuyên về mở khóa lựa chọn. Nhưng mà, Hạ Noãn Tâ, còn có một dụng cụ mấu chốt, chính là có thể dựa vào cảm giác mà “mò mẫn” ra mật mã.
“Thịch, thịch, thịch.”
Tim đập, từng nhịp chậm rãi trong không khí.
Hạ Noãn Tâm quỳ trên đất, nghiêng người dán tai sát vào chiếc tủ, nhắm mắt lại, dựa vào đôi tay từ từ chuyển động mã khóa.
Một phút sau, khóa mở.
“Oa, thành công!” Hạ Noãn Tâm Hạ kìm lòng không được khẽ la lên một tiếng, hưng phấn bịt miệng nhỏ lại, vội vàng mở cửa tủ, cơ thể hơi hướng vô bên trong, ôi chao, ai, ôi? Tại sao lại trống không?
"Cô lại trộm đồ của tôi!"
Một giây sau, ngọn đèn sáng lên.
Một giọng nói đàn ông lười biếng nhưng mê hoặc, sâu xa từ sau người vang lên.
Hạ Noãn Tâmmạnh mẽ hít vào, lưng cứng đờ, , trầm mặc vài giây, trong đầu chuyển động: Đánh anh ta? Rõ là đánh không lại! Nhảy? Hẳn là phải chết không thể nghi ngờ! Giả vờ mất trí nhớ? Chiêu này có lẽ được, thử xem...
"Trong hình cô rất đẹp!"
Vào lúc này, người đàn ông giấu đi ý trêu cười, nháy mắt đem Hạ Noãn Tâmnhốt vào địa ngục.
"Trong hình?"
“Ừ, một đoạn video của cô."
Lúc nói chuyện, Tiêu Quyết vốn ẩn trong bóng đêm, chậm rãi từ trên ghế sofa đứng dậy, lấy di động ra, nhìn đoạn ghi hình chất lượng cao.
Hạ Noãn Tâm mím môi, cứng ngắc quay đầu, trong tầm mắt, trong hình thấy rõ cô không hề báo động trước nhảy ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-de-nhat-thinh-hon/266223/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.