"Cô Lăng, anh Mạc, cả hai có đồng ý với thoả thuận ly hôn này không?" 
"Đồng ý." Lăng Kiều Nhiên chậm rãi đáp. 
Người đàn ông trước mặt vẫn không lên tiếng, nét lạnh lùng đó vẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh tú kia. 
Lăng Kiều Nhiên cười nhạt. Mối tình niên thiếu đến đây cũng nên kết thúc rồi, một thời oanh oanh liệt liệt bên nhau mặn nồng để rồi khi phong ba kéo đến mọi thứ đều đã trở thành bọt biển. Đây là giải thoát cho chính cô cũng như là người đàn ông trước mặt. 
"Anh Mạc!" - Có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, Lăng Thiếu Phàm cuối cùng cũng gỡ bỏ chiếc mặt nạ là một vị luật sư hiền lành, điềm tĩnh, thấu tình đạt lí kia xuống. 
"Ừ." Mạc Cẩn Nhạc tay nắm chặt điện thoại, mắt dán vào màn hình không buông. 
Ngày hôm đó, Hà Thành chấn động với tin tức nhà thiết kế đại tài Lăng Kiều Nhiên của thành phố bọn họ đã ly hôn với cậu hai nhà họ Mạc, Mạc Cẩn Nhạc. Cả hai ly hôn để lại muôn vàn tiếc nuối, tiếc cho mối tình thời trung học gần mười năm, tiếc cho đôi tiên đồng ngọc nữ của Hà Thành. Nhưng còn có cách nào khác sao? 
Chiều hôm đó, trời mưa như suối, như muốn tiếc thương cho cặp đôi trẻ. Chỉ là Lăng Kiều Nhiên chẳng hề có chút bất mãn nào. Ngược lại, được giải thoát khỏi hào môn thế gia đó quả thật là cô vô cùng vui sướng. 
"Người độc thân thường cười như con dở như em đấy à?" Lăng Thiếu Phàm đứng bên cạnh nhìn em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-co-lang-em-chay-khong-thoat/2963441/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.