Cơ thể vì đánh nhau đã bị thương không ít cùng với vết thương ở vai đã chảy khá nhiều máu làm cho cô có chút thê thảm. Thế nhưng ánh mắt quật cường kia làm cho người ta có cảm giác cô chính là con nhím nhỏ đang xù lông lên để bảo vệ báu vật của mình. 
Tay của Lục Tô Thời bị chặn lại ở giữa không trung làm anh ta có chút bực tức. 
"Lăng Tiêu Nhiên, cô có ý gì đây hả?" Lục Tô Thời nhíu chặt mày, mặt đen xuống. 
Cô bé nhà anh ta bỏ đi đã mấy tháng, khó khăn lắm bây giờ mới tự động xuất đầu lộ diện, thế mà giờ lại lòi ra một vật cản đường thế này thì làm sao không tức cơ chứ? 
"Cậu Lục, anh và chị ấy từ lâu đã không có quan hệ gì. Hai người buông tha nhau đi, anh buông tha chị ấy đi. Con mẹ nó đừng làm nhau khổ nữa, anh lăn về với vị hôn thê nhỏ của mình ở nhà đi." Lăng Tiêu Nhiên vẫn một mực đứng đó. 
Cô nhớ rõ chị em bọn họ từ nhỏ đã phải dựa vào nhau mà sống. Bây giờ lại có người ngang nhiên ức hiếp Thương Vũ trước mặt cô, cô tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. 
Lục Tô Thời dường nhiều thẹn quá hoá giận, vừa định hất tay cô ra liền bị Mạc Tử Khiêm chặn lại. 
"Đem người đến Nguyên Sắc Nhược Thành rồi gọi lão nhị đến." Mạc Tử Khiêm lúc này tiến từ phía sau lên chặn mọi thành động của Lục Tô Thời. 
Cô nhóc này vai sớm đã nhuốm đầy máu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-co-lang-em-chay-khong-thoat/2963428/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.