🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dường như việc Song Luân Kiệt chỉa thẳng súng vào đầu Mạc Tử Khiêm cũng chẳng thể khiến anh ta nao núng.



Vẫn cái thái độ ung dung đó, anh ta cười khẩy



"Ra là cậu à?"



"Anh họ à, trách cũng không thể trách tôi được. Có trách thì trách anh gây thù với quá nhiều người. Tôi thật sự cũng là lực bất tòng tâm rồi." Song Kiệt Luân cũng chịu khó đáp trả lại.



Giờ đây cậu ta khác hẳn cái dáng vẻ thiếu niên mặt trời khi nãy, đúng là con người mà.



"Cô Lăng đúng không? Nếu cô đồng ý đứng về phía chúng tôi, tôi sẽ tha cho cô để rời đi." Song Kiệt Luân lúc này cũng vô cùng còn nhân tính quay người thỉnh cầu ý kiến của cô.



Mặt cô không bày tỏ cảm xúc nhưng trong lòng lại tính toán đủ đường.



"Cứ bắt bọn tôi lại hết. Con nhóc này cùng với tôi là đồng bọn của thằng kia." Lúc này Sầm Tiến đứng kế bên sợ thế trận chưa đủ loạn nên cũng lên tiếng.



"Cậu Sầm quả là anh minh. Được, bắt hết người lại." Song Kiệt Luân khẽ cười.



Vốn định chống trả giãy giụa một tí, nhưng cậu ta lại lấy ra một chiếc điều khiển, nói chính xác chính là cái điều khiển mấy quả bom dưới chân.



Nghĩ đến cái viễn cảnh chỉ cần nó bùm một phát thì cả đám chắc chắn sẽ đi chầu ông bà ngay.



Thế thì xin hỏi bọn họ còn có cách nào để chống trả đây?



Ba người dù không tình nguyện cũng phải đưa tay chịu trói.



"Kiệt Luân, cậu làm thế,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-co-lang-em-chay-khong-thoat/2963397/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.