Vương Mãnh Liệt đã làm xong cháo, đang muốn gõ cửa phòng thì cánh cửa cũng được mở từ bên trong
Nhìn nhau chẳng nói gì
“Nhìn này, anh nấu cháo xong rồi, anh lấy cho em một chén nhé!”
“Không cần” Tử Khinh phát ra âm thanh lạnh nhạt, không nhìn ra được tâm của cô lúc này
Vương Mãnh Liệt tránh thân ra, Tử Khinh liền đi ra ngoài
Hắn nhìn lên phòng ngủ của Tử Khinh, khuôn mặt chẳng có gì biến hóa, nhìn thấy cái rương hành lý đã đầy : “ Em định làm gì ?”
Tử Khinh lấy đồ từ phòng khách như khăn lụa,….. “ Tôi muốn chuyển ra ngoài ở”
Vương Mãnh Liệt dường như phảng phất lên một cái gì đó khó hiểu : “ Tại sao phải ra ngoài ở”
Tử Khinh lúc này mới nhìn hắn bằng nửa con măt sau đó tiếp tục dọn đồ của mình
Vương Mãnh Liệt lúc này mới giật mình , giờ hắn đã hiểu bắt đầu trở nên hoảng hốt, chạy tới bên cô đoạt tất cả đồ lại : “ Là anh sai rồi…anh …anh…Mọi chuyện không như em nghĩ đâu….Hãy nghe anh giải thích…”
Tử Khinh kéo vài cái, Vương Mãnh Liệt không buông tay, cô thở dài : “ Cô ấy là con ông chủ của anh “
Vương Mãnh Liệt suy nghĩ, sau đó gật đầu
“ Các người đã là lấn thứ mấy đi công tác với nhau” Tầm mắt Tử Khinh lướt qua Vương Mãnh Liệt, theo cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, thật lâu cũng chưa nghe được đáp án của hắn, cười lạnh : “ Nhiều quá đến không nhớ rõ nữa sao”
“ Thật là bọn anh đi công tác vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-chi-sung-me-luyen-sac-lang-lao-cong/529677/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.