Chương trước
Chương sau
Tuy Cảnh Hi còn nhỏ, nhưng cô rất mẫn cảm đối với sự biến hóa cảm xúc của người khác.
Cô biết anh hai không vui vẻ.
“Anh hai, anh không cần tức giận, chị Lạc Lạc cũng biết mình sai a! Chị ấy vẫn luôn tìm anh, vì anh còn đi tới Bắc Mỹ đó! Em nghe mẹ nói chị ấy ở Bắc Mỹ bị một tên biến thái đánh bị thương thiếu chút nữa mất mạng, chú Trịnh cùng dì Trịnh liền bay tới Bắc Mỹ đón chị ấy về nhà.”
Biến thái?!
Cảnh Trí nhéo mũi nhỏ của em họ, ở trong lòng nói, nha đầu, tên biến thái mà em nói chính là anh hai a!
Bị thương thì tốt!
Đây là Trịnh Vũ Lạc nợ hắn!
“Em nhận trách nhiệm nói đỡ cho Trịnh Vũ Lạc sao?”
Giọng nói của Cảnh Trí so với lúc nãy còn lạnh lùng hơn, Cảnh Hi chỉ là một cô bé mà thôi, nếu Trịnh Vũ Lạc dám lợi dụng Cảnh Hi, hắn khẳng định sẽ không để cô ta sống tốt!
Cảnh Hi nhanh chóng lắc đầu: “Không có không có, không phải chị ấy muốn em nói vậy. Là em cảm thấy chị Lạc Lạc cũng rất đáng thương, anh xem, chị ấy vì đi tìm anh, ngay cả nhà cũng không cần, hơn nữa trước nay em đều không thấy chị ấy cười!”
Cảnh Hi không nói dối, Trịnh Vũ Lạc xác thật rất ít cười.
Sự áy náy của cô đối với Cảnh Trí quá sâu, cả người đều chìm đắm trong sự hối hận, mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng, thừa nhận áp lực tâm lý rất lớn, cô căn bản cười không nổi.
Có một đoạn thời gian dài cô không dám gặp ai, chỉ có thể bỏ học ở nhà, Trịnh gia mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất để khám cho cô, lúc này cô mới bình thường một chút tiếp tục đi học. Nhưng từ sau lần kia tính cách của cô thay đổi rất lớn, hoàn toàn biến thành một cô gái trầm mặc ít lời.
Cảnh Hi mỗi lần nhìn thấy hai người chị song sinh kia đều cảm thấy rất kỳ quái bởi vì tính cách hai người khác nhau quá lớn. 
Gần đây cô mới biết được, năm đó là Trịnh Vũ Lạc trói Cảnh Trí đưa cho người xấu.
Nhưng Trịnh Vũ Lạc trầm mặc không thích nói chuyện, lại rất thích trẻ con, đối với Cảnh Hi rất tốt, có lẽ bở vì cô muốn bù đắp lúc còn nhỏ cô đã tạo thành thương tổn với Cảnh Trí, cho nên nhìn thấy trẻ con cô sẽ theo bản năng bảo vệ yêu thương.
Cho nên Cảnh Hi mới có thể thích cô nhiều hơn cả Trịnh Vũ Vi tính cách hoạt bát rộng rãi.
Cho nên cô mới muốn nói tốt cho Trịnh Vũ Lác.
Tuy Cảnh Trí đã gặp Trịnh Vũ Lạc hai lần, nhưng lại không biết tính cách cô như thế nào, càng không chú ý tới việc cô có thích cười hay không.
Cười hay không cười thì liên quan gì đến hấn!
Biết được Trịnh Vũ Lạc sống không tốt, trong lòng Cảnh Trí cân bằng hơn một ít, nếu Trịnh Vũ Lạc không tim không phổi sống tiêu dạo tự tại, chỉ sợ lòng trả thù của cô càng thêm mãnh liệt.
Cuối cùng Trịnh Vũ Lạc còn có chút tính người, còn biết đi tìm hắn!
Năm đó loại cảm giác bị cô lập, sau khi Cảnh Trí khôi phục ký ức đã càng thêm rõ ràng.
Trịnh Vũ Lạc học tập rất tốt, thông minh biết nói chuyện, nhân duyên tốt, lớn lên xinh đẹp, được rất nhiều người ủng hộ, cô chỉ cần nói một câu là có thể khiến tất cả bạn học về phe cô mà cô lập Cảnh Trí
Thời thơ ấu của hắn ngoại trừ Cảnh Duệ chịu nắm tay hắn, không còn ai nguyện ý chạm vào hắn.
Trừ bỏ Cảnh Duệ, những người khác đối với Cảnh Trí chỉ là người xa lạ.
“Hi Hi, chuyện này không liên quan đến em, em đừng bị người ta lừa, về sau cách xa cô gái này một chút, cô ta cũng không phải là người lượng thiện gì!”
Ở trong mắt Cảnh Trí, Cảnh Hi thông minh lanh lợi nhưng cũng chỉ là cô bé sáu tuổi mà thôi, cô làm sao có thể là đối thủ của Trịnh Vũ Lạc!
Cảnh Hi có chút bất đắc dĩ: “Anh hai, em biết phân biệt tốt xấu, chị Lạc Lạc là người tốt, không phải kẻ lừa đảo!”
“Người tốt?! Em mới ăn cơm được mấy năm? Anh hai ở Bắc Mỹ tìm được đường sống trong chỗ chết để trở về, người xấu anh đã thấy nhiều, chị Lạc Lạc kia của em nội tâm đen tối! Nói không chừng cố ý lừa gạt sự tin tưởng của em, sau đó một ngày nào đó sẽ nhân cơ hội trói em đi bán! Em xinh đẹp như vậy sẽ có rất nhiều thế lực thèm muốn!”
Cảnh Trí nói xong bỗng nhiên cảm thấy có khả năng.
Chính hắn cũng đã bị Trịnh Vũ Lạc bán một lần, ấn tượng với Trịnh Vũ Lạc rất tồi tệ, cảm thấy cô cũng sẽ bán Cảnh Hi.
“Không được, loại người này còn sống chính là sự uy hiếp đối với chúng ta, cô ta là một tai họa, vốn đang muốn để cô ta sống tiếp, xem ra anh phải nhanh chóng giết chết cô ta mới được!”
Cảnh Hi sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch!
Hôm nay cô phí nhiều sức lực để nói tốt cho chị Lạc Lạc, kết quả lại phản tác dụng!
“Anh hai, anh đừng xúc động a!”
Cảnh Hi ôm cánh tay Cánh Trí lắc lắc: “Anh phải đồng ý với em, tuyệt đối không thể giết chị Lạc Lạc! Nhất định phải để chị ấy còn sống!”
“Không thể giết?”
“Không thể giết!”
Cảnh Trí có chút do dự, hắn còn muốn báo thù đấy, còn muốn nhổ cỏ tận gốc, bằng không chẳng may Cảnh Hi bị Trịnh Vũ Lạc lừa thì sao?
Cảnh Hi thấy hắn do dự, lập tức bổ nhào vào trong ngực hắn làm nũng: “Anh hai, anh là tốt nhất! Anh nhất định sẽ không làm em đau lòng đúng không? Em thích chị Lạc Lac, anh giết chị ấy thì em sẽ không có chị gái!”
Cảnh Trí căn bản không ý thức được, mặc dù hắn giết Trịnh Vũ Lạc, Cảnh Hi vẫn còn hai chị gái là Mộc Đóa và Trịnh Vũ Vi, hắn chỉ không muốn làm con bé đau lòng, liền gật đầu đáp ứng: “Được, anh không giết cô ta sẽ để cô ta sống tiếp.”
Có đôi khi sống còn đau khổ hơn cả chết, hắn có trăm loại phương pháp làm cho người ta sống không bằng chết.
Cảnh Hi không biết Cảnh Trí tâm địa gian giảo, nghe thấy hắn đồng ý rồi, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc nói: “Anh hai, anh nói rồi thì phải giữ lời, chúng ta ngoéo tay, nếu chị Lạc Lạc xảy ra chuyện gì, em sẽ không để ý đến anh nữa!”
“Được, yên tâm đi, mạng cô ta rất lớn không chết được! Ngoéo tay!” Lần trước bị hắn đạp như vậy mà còn sống sót, cũng không phải mạng lớn sao!
Cảnh Hi vô cùng cao hứng ngoéo tay với Cảnh Trí, cuối cùng lại có chút cẩn thận hỏi: “Anh hai, em có thể nói với chị Lạc Lạc chuyện anh đã trở lại không? Chị ấy vẫn luôn tìm anh khắp nơi, em nghe mẹ nói tháng sau chị ấy lại đi Bác Mỹ, không biết chị ấy nghe ai nói anh có ở đó cho nên mới đòi đi.”
Cảnh Trí nhéo tay nhỏ của Cảnh Hi xụ mặt cự tuyệt: “Không được, tuyệt đối không thể nói! Đây là bí mật! Chuyện anh ở thành phố A người biết chưa quá con số năm, em đã là một trong số đó không thể có người thứ sáu!”
Cảnh Trí có không thể tin Trịnh Vũ Lạc, ai biết cô gái này có bán hắn một lần nữa hay không!
Hắn một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng!
Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Hi lập tức suy sụp, ỉu xìu nói: “Được, em giữ bí mật là được.”
Đáng thương chị Lạc Lạc, còn phải để cô tìm anh hai thêm một thời gian nữa.
Cảnh Trí nhận được sự cam đoan của em họ, trong lòng thả lỏng ngồi vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc thương lượng với em họ: “Hi Hi, em cảm thấy Trịnh Vũ Vi thế nào? Năm đó cô ta đã giúp đỡ chị gái đưa anh cho người xấu, cô ta cũng xấu xa giống như chị gái mình, nếu em không cho anh giết Trịnh Vũ Lạc vậy anh có thể giết Trịnh Vũ Vi chứ?”
Khuôn mặt của Cảnh Hi mới hơi hồng hào lại trở nên trắng bệch!
“Không được! Anh hai, chị Vi Vi cũng không được giết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.