Chương trước
Chương sau
Viện nghiên cứu Virus mấy năm gần đây vẫn luôn không ngừng cường hóa thân thể cậu, ý đồ là muốn dùng thân thể cậu để bồi dưỡng virus cao cấp.
Doanh trại sát thủ vẫn luôn đề cao kỹ năng giết người của hắn, hiện giờ, Cảnh Trí toàn lực ra tay, thì bây giờ cơ hồ đã khong có người nào có thể địch lại.
Cảnh Trí làm cho Peter áp lực quá lớn, hắn vốn đang nghĩ đến răn dạy Cảnh Trí, nhưng rất nhanh liền thay đổi chủ ý.
Cảnh Trí khi phát điên, chính là ai cũng đều sẽ giết, Peter không nghĩ muốn trở thành vong hồn, hắn bỏ không về trường rút máu nữa, xoay người liền lên xe tải, tìm người khác tới đối phó Cảnh Trí.
Cảnh Trí nhìn Peter đang cãi nhau với cậu được một nửa lại bỗng nhiên lùi bước, liền nhẹ nhàng nhíu mày.
Mỗi người ở viện nghiên cứu virus đều không bình thường, bọn họ tất cả đều cố chấp cuồng nhiệt, tình yêu đối với virus vượt qua tất cả.
Peter nếu là người lãnh đạo của viện nghiên cứu, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng mà buông tha hắn như vậy.
Cảnh Trí xoay người đi vào trong xe, đem bật điều hòa lên độ ấm lớn nhất, tiếp tục lên đường.
Peter nói không sai, việc virus bùng nổ năm nay cũng không còn mấy ngày, nhiệt độ cơ thể cậu càng ngày càng thấp, xương cốt đau đớn càng ngày càng nặng, ban đêm đã không thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng cậu lại không chịu cúi đầu với viện nghiên cứu virus.
Cậu thà tình nguyện đau đớn còn hơn để cho bọn họ lấy máu, sau đó lại tiêm vào cơ thể cậu các loại thuốc hóa học, thậm chí là các chủng loại virus khác.
Cậu chính vật thí nghiệm của bọn họ.
Là một người do bọn họ bồi dưỡng để đựng virus.
Bởi vì virus trong thân thể hắn, rất khó tồn tại trong cơ thể người khác, đại đa số khi tiêm virus vào người thì ba ngày là chết, chỉ có vài người trải qua sự trị liệu phức tạp sang quý thì mới,có thể sống sót, nhưng những người sống sót này cũng đều biến thành phế nhân.
Không biết vì cái gì, Cảnh Trí cảm thấy, giống như có một người, đã từng thành công cất chứa virus trong thân thể cậu, hơn nữa cũng có được năng lực siêu cường như cậu 
Người này, là ai?
Cậu nâng tay trái của mình lên, trầm mặc nhìn hoa văn trong lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay cậu, hai chữ màu xanh nhạt "Anh trai".
Đây là khi cậu phát hiện kí ức của mình dần dần biến mất, cậu mỗi ngày đều dùng mực nước, dùng kim tiên truyền dịch rạch lên.
Mỗi ngày này qua ngày khác, cậu kiên trì không ngừng rạch, mặc dù đau đớn đến xuyên tim thì cậu cũng chưa bao giờ từ bỏ!
Thân thể cậu có được năng lực không phục cực kì lớn, mọi vết sẹo đều có thể nhanh chóng phục hồi như cũ, nhưng mực màu xanh đã ngấm vào da thịt của cậu, năm rộng tháng dài qua đi, hai chữ này đã rõ ràng khắc lên lòng bàn tay của cậu.
Ký ức của cậu chậm rãi biến mất, cậu không nhớ rõ “Anh trai” rốt cuộc là ai, quên mất dung mạo của anh ấy, quên mất giọng nói của anh ấy, quên hết tất cả về anh ấy.
Nhưng cậu lại nhớ rõ là một sinh mạng cực lì quan trọng với cậu!
Cậukhông dám quên đi, cậu không muốn quên đi!
Mỗi lần nhìn thấy hai chữ này, trong lòng cậu lại có một cảm giác ấm áo, đây là ánh sáng duy nhất trong cái cuộc sống địa ngục này.
Cậu thì thào nói: “Anh trai, anh ở đâu? Em không nhớ rõ anh, phải làm sao bây giờ?”
Cậu biểu tình mờ mịt mà bất lực, hoàn toàn không giống người sát thủ tuyệt đỉnh, không lưu tình, không chút nhân tính, mà giờ chỉ nhue một đứa trẻ quên đường về nhà.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, một tia mặt trời cuối cùng biến mất, màn đêm bắt đầu bao phủ khắp nơi.
Cảnh Trí lái xe, ma xui quỷ khiến cậu dừng lại ở chỗ bãi biển bên cạnh.
Cậu chậm rãi đi xuống xe, đạp lên bof cát mềm như bông, một loại cảm giác quen thuộc đánh úp cậu.
Nhưng mà, loại cảm giác này biến mất quá nhanh, cậu căn bản không kịp bắt lấy.
Sáu năm qua, cậu sẽ thường xuyên xuất hiện cảm giác rất quen thuộc này, mỗi lần kế hoạch của cậu bị bắt thì sau đó cậu luôn khôgn thu hoạch được gì.
Cậu đờ đẫn đi trên bờ cát, vẫn luôn đi tới chỗ nước biển.
Nước biển làm ướt giày và tất của cậu, làm ướt quần tây màu trắng sang quý của cậu.
Bầu trời đầy sao trời, phản chiếu lên mặt biển vô hạn, gió biển thổi ở bên tai, thật cô độc.
Toàn bộ thế gian, tựa như chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu dùng bàn tay nhẹ nhàng nâng lên một chút nước biển.
Trong giây lát, một cái hình ảnh mơ mơ hồ hồ nhảy vào trong đầu óc cậu!
Không biết là lúc nào trước kia, cũng là ban đêm như bây giờ, cũng là bãi biển nư vậy, có một đứa bé trai thay một đứa bé trai khác rửa tay.
Hình ảnh chợt lóe lướt qua.
Nhưng Cảnh Trí xác định, nó thuộc về ký ức của cậu!
Kí ức khi còn nhỏ!
Cậu lại nâng cánh tay trái của mình, nhìn hai chữ "Anh trai" nhàn nhạt, nhẹ giọng nỉ non: “Anh trai, là anh sao?”
Đêm, đã rất khuya, bờ biển đông rất lạnh, nước lạnh như băng.
Nhưng Cảnh Trí lại không nỡ đi khỏi chỗ này, đây là lần đâu tiên từ khi cậu mất trí nhớ, lần đầu tiên hình ảnh do cậu hồi tưởng chẳng sợ mơ hồ không rõ, chẳng sợ bị phá thành mảnh nhỏ, tất cả đã đều làm cho cậu thấy vui vẻ và ấm áp.
Cậu thật vui vẻ.
Nửa năm nay cậu vẫn luôn khác cự không dùn thuốc, ký ức rốt cuộc cũng đã xuất hiện dấu hiệu sống lại!
……
Sâu trong căn cứ ngầm của sát thủ, Cảnh Duệ đơn giản ăn qua chút đồ, rồi sau đó bắt đầu nhiệm vụ.
Thân thể hắn bởi vì cũng mang theo virus giống Cảnh Trí, cho nên sức ăn cũng rất lớn, tuy rằng không có khoa chương như Cảnh Trí như vậy, nhưng là gấp ba lần người bình thường.
Sát thủ trải qua aáu năm gian khổ rèn luyện, đã có thể giúp cậu bỏ được thói xấu kén ăn, chỉ cần có thể cung xấp năng lượng cơ bản thất, thì cho dù là thịt bò hay thịt rắn thì cậu cucng không do dự mà ăn chúng.
Nếu bởi vì năng lượng không đủ, trong lúc huấn luyện ở cường độ cao mệt chết, như vậy thì quá mất mặt.
Cậu không thể chết ở chỗ này, cậy còn chưa mang được Cảnh Trí về nhà.
Tổ chức sát thủ nghiên cứu phát minh ra một loại kiểu chip mới, để sau làn da sau tai của mỗi sát thủ, chủ yếu là dùng để định vị tình trạng sức khỏe.
Trước hết thuộc hạ của cậu không cóng phá con chíp này, cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể trực tiếp mang theo Cảnh Trí chạy khỏi Bắc Mĩ, trừ lúc ra ngoài làm nhiệm vụ ra thì không ai có thể chạy ra khỏi Bắc Mĩ, những cách lẩn trốn đều lập tức bị người trong tổ chức khởi động chức năng tự nổ, sau,đó đầu sẽ nở hoa.
Dựa theo phong cách của Cảnh Duệ, cậu khinh thường việc lẩn trốn.
Từ khi sinh ra thì trong từ điển của cậu đã khokng có cái từ này.
Cậu là tới đón Cảnh Trí về nhà, sau đó thuận tiện đem tổ chức sát thủ thu vào trong túi, không phải đảm đương việc đào tẩu.
Nhưng cậu hiện tại trình tự còn tương đối thấp, không thể tiếp xúc đến trung tâm tổ chức sát thủ, cho nên vẫn ở im chưa hành động.
Cậu tiếp nhận nhiệm vụ, căn bản còn đang chuẩn bị xuất phát, nhưng rồi lại nhận được tin tức doanh trại sát thủ kiểm tra sức kho.
Ở doanh trại sát thủ, mỗi năm sẽ kiểm tra hai lần, sao lại có lần hai.
Năm nay đầu năm cũng đã tiến hành một lần rồi, cuối năm lại làm một lần nữa.
Chẳng lẽ là phát hiện cái gì dị thường?
Cảnh Duệ trong lòng hơi hơi nổi lên một tia nghi ngờ.
Tin tức kiểm tra sức khoẻ của bộ phận trung tâm đều là giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.