Chương trước
Chương sau
Cảnh Dật Nhiên đang liều mạng áp chế sự tức giận của chính mình, chiều nay lúc năm giờ hơn, vậy mà trong giây lát lièn định vị đặt ở người con trai mất đi tín hiệu, sau đó hắn nhận được điện thoại của Cảnh Thiên Viễn nói là Cảnh Trí mất tích.
Nhưng hắn chỉ biết là con trai tự nhiên không thể hiểu được mà mất tích, hắn căn bản lại không biết là sao con trai lại mất tíchàm, không biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn hiện tại cần biết mọi việc sảy ra, muốn tìm được một chút manh mối. Rồi sau đó liền chạy đi tìm con trai, chứ không muốn ở đây nghe Trịnh Kinh nói lời xin lỗi vô nghĩa!
Cảnh Dật Nhiên thần sắc có chút dữ tợn gắt gao nhìn chằm chằm đôi song sinh đang khóc, lạnh giọng hỏi: “Con trai ta đâu?! Hai đứa nói rõ cho ta, nếu không ta sẽ đem hai đứa băm cho chó ăn!”
Hai cô bé vừa nghe, ngay tức khắc liền sợ tới mức bùm một cái ngồi trên mặt đất, ôm chân Trịnh Luân thét chói tai khóc thút thít.
“Mẹ, cứu mạng a!”
“Mẹ, con sai rồi con sai rồi, con sau này cũng không dám nữa! Con không muốn bị băm cho chó ăn!”
Trịnh Luân mau tróng dỗ dành, lông mày Trịnh Kinh gắt gao nhăn lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cảnh Dật Nhiên.
Đổi là ngày thường, nếu Cảnh Dật Nhiên dám nói với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ đem Cảnh Dật Nhiên sẽ bị đánh răng rơi đầy đất.
Nhưng mà hôm nay tình huống quá đặc thù, con trai Cảnh Dật Nhiên mất tích, hắn cảm xúc mất đi sự khống chế là bình thường.
Ngay cả Tiểu Lộc lãnh đạm như vậy, giờ phút này mặt cũng lạnh băng, con ngươi màu đen đầy sát ý làm cho tất cả mọi người đều rất sợ hãi.
Trịnh Kinh đem sự rức giận trong lòng ép xuống, hắn trấn an hai đứa con gái của mình, chờ khi hai đứa đã dần nín, mới nói: “Ngoan, con đem mọi việc hôm nay lặp lại lần nữa cấp chú Cảnh nghe, không được bỏ xót chi tiết nào, con m có thể làm được sao?”
Trịnh Vũ Lạc khóc thở hổn hển, trong lòng cô bé đang rất sợ hãi, sợ mình nói nói thật sẽ bị Cảnh Dật Nhiên đánh chết, chỉ là cô lại không dám nói dối, nếu không Cảnh Trí thật sự sẽ bởi vì cô mà mất mạng!
Cô bé rốt cuộc cũng chỉ mới chín tuổi mà thôi, sợ hãi chính là bản năng phản ứng.
Hại Cảnh Trí mất tích, cô cho dù ghét Cảnh Trí, thì cũng đã biết mình gây ra họa lớn!
Hoãn một hồi lâu, bên người lại có cha và mẹ bảo vệ, Trịnh Vũ Lạc mới lấy hết can đảm, đứt quãng nói:
“Hôm trước…… Con và em gái đều bị Cảnh Trí mắng, cậu ta vẫn luôn ghét chúng con, hôm nay sau khi con đi học về, liền thừa dịp lúc ăn cơm giữa trưa, liền thả thuốc mê vào thức ăn rồi sau đó con và em đem cậu ta kéo tới sau rừng cây nhỏ....Đem cậu ta....buộc vào một cái cây nhỏ.”
“Lúc sau…… lúc sau lại có người từ trong rừng cây đi ra, hỏi người bọn con trói là ai, con...con nói cậu ta là Cảnh Trí. Sau đó người đó liền lập tức cắt đứt dâu trói. Mang Cảnh Trí đi. Bọn họ nói bọn họ là bọn buôn người, muốn giúp bọn con bán Cảnh Trí đến phương xa, về sau cậu ta sẽ không bao giờ bắt nạt chúng con nữa, con con con…… Đồng ý……”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Trịnh Vũ Lạc đã thấp đến không thể nghe thấy.
Hiển nhiên, cô bé hiện tại hiện tại đã rất hối hận với cách làm đó.
Cảnh Dật Nhiên nghe con trai bị Trịnh Vũ Lạc như bắt nạt như vậy, trong đau lòng muốn rỉ máu!
Chỉ vì thằng bé không thích hai cô, không vây quanh hai cô, mắng hai cô vài câu, vậy mà sau đó liền trả thù như vậy?
Đem con trai hắn cho bọn buôn người?!
Tuổi còn nhỏ, mà lại làm ra chuyện nhẫn tâm tàn nhẫn như vậy!
Cảnh Dật Nhiên tức giận đến nỗi hận không thể bóp chết hai đứa bé gái song sinh!
Nhưng hai đứa nó hiện tại tuyệt đối không thể chết được, nếu không manh mối duy nhất cũng bị chặt đứt.
Từ vài câu mà Trịnh Vũ Lạc trả lời, hắn lièn kết luân, người mang Cảnh Trí đi, nhất định không phải là bọn buôn người, nếu không thì không có lý lại chỉ đem Cảnh Trí đi, mà buông tha cho một cặp song sinh như hoa như ngọc!
Hơn nữa, bên người Cảnh Trí vẫn luôn có người âm thầm bảo vệ, hôm nay như thế nào sẽ để cặp song sinh này hạ thuốc, buộc chặt, tặng người?
Sau khi Cảnh Trí xảy ra chuyện, những người kia của hắn đều không có bất luận báo cáo gì, hiện tại càng là liền người cũng tìm không thấy.
“Hai đứa lấy thuốc mê ở đâu ra?”
Khứu giác của Cảnh Trí rất nhanh nhạy, bé hẳn là có thể phân rõ ra sẽ bị cho thêm vài đồ vào bụng.
Hơn nữa năng lực kháng dược của cậu đối Siêu cường, thúe như thuốc mê không thể làm cho Trịnh Vũ lạc chỉ dùng một cái liền khiến cho Cảnh Trí ngã xuống, hiệu lực của viên thuốc này không nhỏ!
Trịnh Vũ Lạc hoảng loạn nói: “Là lúc trước con lấy từ chỗ anh Mộc Sâm, con…… Con nói là dùng để phòng thân, anh ấy liền cho ta.”
Viên thuốc này, vẫn luôn bị Trịnh Vũ Lạc cẩn thận bảo quản. Cô đương nhiên không phải vì phòng thân, cô vốn dĩ muốn dùng lên trên người Cảnh Trí.
Mộc Sâm cho hai cô rồi có nói qua, viên thuốc này đủ để làm một con vui hôn mê, bảo cô phân thành nhiều phần để dùng.
Nhưng Trịnh Vũ Lạc biết thân thể Cảnh Trí có chút đặc biệt, chính cậu đã từng khoe mình là người mình không thể dính thuốc, cho nên lúc hạ dược cô liền cố ý đem một viên hạ độc cậu.
Trong đầu Cảnh Dật Nhiên hỏng bét, tâm tình đã ác liệt tới rồi cực điểm. Hắn đang muốn mắng chửi người, tay lại bị bàn tay hơi lạnh của Tiểu Lộc nắm lấy.
Tiểu Lộc nhàn nhạt nhìn thoáng qua đôi song sinh kia, dùng giọng nói lạnh lẽo nói: “Chúng ta đi tìm Cảnh thiếu, em nghĩ anh ấy có lẽ sẽ giúp anh lần ra manh mối về tìn cháu!”
Cô cũng mẫn cảm phát giác, bọn người bắt cóc, khẳng định sẽ không phải bọn buôn người.
Cô suy đoán, hay là bí mật tên người con trai bí mật không cẩn thận đã bại lộ.
Hiện tại bí mật của thằng bé rốt cuộc là bị ai làm bại lộ ra ngoài đã không quan trọng, Trịnh Vũ Lạc đã làm với Cảnh Trí thì cũng không trọng yếu, quan trọng là, bọn họ cần lập bức biết ai là người mơ một của Cảnh!
Cô chỉ có một đứa con, cô vẫn luôn là tập làm mẹ, thằng bé luôn muốn sinh một đứa gái. Muốn cho con có cuộc sống đầu đủ yêu thương.
Cảnh Trí cũng thân với cô, luôn dùng gương mặt ngưỡng mộ, mặt nhỏ cười nói: “Mẹ, có phải con rất lợi hại phải không? Hiện tại có,phải con rất lợi hàng cho hai đứa?”
Nhưng mà, cô lại bị con trai như đánh mất, hơn nữa rất có khả năng là nàng nào đó kẻ thù làm!
Tiểu Lộc không thể tưởng tượng được Cảnh Trí ở trong tay bọn họ thì cô khẳng định là không sống nổi nữa, cô lúc này ngay lập tức của lôi kéo Cảnh Dật nhiên cho đến khi Cảnh Dật Thần đồng tý
Cảnh Dật Thần hôm nay chỉ có mở học vui chơi thôi, tập đoàn một mình mà, cậu vừa lườm, rồi sau đó biên mau xuất hiện đi.
Trong phòng gội đầu xuất hiện là rất dũng tại.
Trong phòng hội nghị đều là, những bộ phận quan trọng của tập đoàn Cảnh Thịnh, đã biết Cảnh Dật Nhiên, cũng biết Tiểu Lộc, nhìn thấy hai người bọn họ chạy vào phòng họp, ngay tức khắc đều có chút kinh ngạc.
Cảnh Dật Nhiên căn bản lại bất chấp ánh mắt của người khác, sốt ruột nói: “Anh, Cảnh Trí bị người khác bắt đi, anh mau giúp em tìm con trở về!”
Cảnh Dật Thần nhìn hắn một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Tan họp, ngày mai triệu tập họp một lần nữa.”
Mọi người đều ngạc nhiên, tổng giám đốc Cảnh Dật Thần của bọn họ khôgn phải không hợp với Cảnh Dật Nhiên hay sao? Sao hiện tại lại muốn giúp Cảnh Dật Nhiên tìm con?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.