Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, Cảnh Duệ liền xuất viện.
Nhưng điều làm cậu thống khổ chính là, phía sau cậu có một cái đuôi theo sau!
Hơn nữa cái đuôi này còn theo đuôi cậu về nhà!
“Cảnh Trí! Đây là nhà tôi, cậu về nhà của cậu đi, bằng không sẽ không cho cậu ăn, đói chết đi!”
Cảnh Trí lập tức hướng hô to với Thượng Quan Ngưng: “Mợ, anh nói muốn cho con đói chết!”
Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười nhìn hai anh em đứng ở cửa giằng co, chỉ có thể an ủi Cảnh Trí nói: “Yên tâm đi, anh trai con chỉ hù dọa con thôi, thằng bé cho dù để chianh mình chết đói cũng sẽ không để con đói chết đâu!"
Ở bệnh viện mấy ngày nay, đồ ăn của Cảnh Duệ cơ hồ tất cả đều bị Cảnh Trí cướp ăn, Cảnh Duệ trừ việc mắt Cảnh Trí hai câu "Đồ tham ăn” và “Thùng cơm” ra thì quả thật căn bản cũng chưa tức giận, mỗi lần ăn cái gì vẫn sẽ cho Cảnh Trí ăn trước.
Cảnh Trí lập tức vui vẻ lên, sau đó phá tan sự ngăn cảm của Cảnh Duệ, nhảy nhót nơi nơi xem, không ngừng kinh ngạc và cảm thán với Cảnh Duệ 
Bé thậm chí còn bá chiếm giường của Cảnh Duệ, nằm ở mặt trên không chịu đứng lên.
Buổi tối khi 10 giờ, Cảnh Dật Nhiên tới đón Cảnh Trí về nhà, thì bé đang đứng ở trên giường Cảnh Duệ, đem quần áo của mình đều cởi cái sạch sẽ, lớn tiếng kêu: “Con muốn ngủ truồng với anh trai!”
Cảnh Dật Nhiên kém chút là phun máu ra!
Hai từ “Ngủ truồng” này là do cái tên La Hạo kia dạy Cảnh Trí, bởi vì hắn thích ngủ truồng.
Không nghĩ tới Cảnh Trí thật sự học xong!
Thế còn lợi hại!
Vạn nhất Cảnh Trí và La Hạo giống nhau, biến thành cong, thích đàn ông không thích phụ nữ thì làm sao bây giờ!
Hắn tuyệt đối không thể để con trai nhầm đườnh lạc lối nha!
Cảnh Dật Nhiên nhanh chóng mặc quàn áo, sau đó bế bé đi: “Mẹ con gọi con về ăn cơm!"
Cảnh Trí bị vừa lừa lại gạt ôm đi, Cảnh Duệ rốt cuộc. Cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cậu nhìn phòng mình hỏng bét, lập tức quyết định, về sau không bao giờ cho Cảnh Trí vào cửa!
Vài ngày sau, Cảnh Dật Thần mang theo Cảnh Duệ đi làm thí nghiệm cơ năng thân thể.
Kết quả thí nghiệm cho thấy, các hạng mục năng lực đều có biên độ tăng lên, trong đó tăng lên rõ ràng nhất chính là thị lực.
Thị lực của cậu đã vượt qua người thường vài lần, hơn nữa theo tuổi tác tăng trưởng lên, thị lực còn chậm rãi tăng lên.
Cảnh Dật Thần rất vừa lòng, con trai cuối cùng cũng không nhận không sự thiệt thòi, thân thể được cải tạo, về sau sẽ có ất nhiều chỗ tốt.
Tuy rằng Cảnh Duệ không cần đi làm sát thủ, nhưng có thị lực và thính lực tốt, trong quá trình đối định là quá tốt, về sau mặc kệ là gặp phải sự nguy hiểm gì, đối thủ nào, cậu đều có toàn thân trở về.
Tiểu Lộc có thể ở giới sát thủ toàn cầu tinh anh trổ hết tài năng, trở thành sát thủ xếp hạng đệ nhất, dựa vào tố chất thân thể của cô 
Cảnh Duệ chính mình cũng rất vui vẻ, bởi vì thị lực tăng cao, hiện tại có thể nhìn xa hơn càng rõ ràng, thính lực tăng lên, cậu có thể nghe được những lời nói lặng lẽ.
Đương nhiên, cậu không có hứng thú đi nghe lén cha mẹ nói chuyện, hai người bọn họ nói cái gì, cậu hiện tại đều có thể đọc làu làu!
Điều cậu cảm thấy hứng thú chính là, có thể nghe lén cơ mật của người khác, sau đó giả thần giả quỷ hù dọa người a!
Bất quá, tưởng tượng đến việc thính lực và thị lực của Cảnh Trí còn cao hơn cậu nhiều, Cảnh Duệ có chút không tiếp thu được.
Về sau nói chuyện hay làm việc đều phải cách xa Cảnh Trí một chút mới được, bằng không làm chuyện xấu gì tất cả đều bị Cảnh Trí biết!
Không trách được lúc trước Cảnh Trí luôn nói có ai đó ở sau lưng nói bậy, hóa ra là thằng bé thật sự có thể nghe được!
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Cảnh Duệ huấn luyện không có một ngày nào nghỉ, cho dù bên ngời đã có tuyết, thì cậu cũng đi theo Cảnh Dật Thần đi bơi lội trong nước biển.
Vừa lúc mới bắt đầu thì cậu sẽ cảm thấy thật lạnh, nhưng sau lại thong thả châm dãi biến thành thói quen, năng lực chống lạnh càng ngày càng mạnh, hơn nữa cũng có thể lặn xuống chỗ sâu dưới đáy.
Thời gian từng ngày từng ngày một trở thành quá khứ, cậu chậm rãi cao lên, sức lực cũng chậm rãi gia tăng, các hạng mục năng lực đều tăng cường, học tập cũng rất nhanh.
Cậu mười hai tuổi, Cảnh Trí mười tuổi.
Kết thúc một khoảng thời gian học tập và rèn luyện, Cảnh Duệ đi tới chỗ Mộc Vấn Sinh để chào hỏi Cảnh Thiên Viễn.
Hai ông đã chín mươi tuổi, thoạt nhìn vẫn rất tỉnh táo, ngoại trừ đầu có tóc bạc càng nhiều, còn bên ngoài thì nếp nhăn tựa nhue không hề tăng.
Hai người bọn họ không chỉ hàng năm uống rượu thuốc do Mộc Vấn Sinh tự chế, lại còn kết bạn đánh Thái Cực Quyền rèn luyện thân thể, ăn cơm cũng có dinh dưỡng cân đối, sẽ không ăn nhiều cũng sẽ không ăn ít.
Hai người khí sắc rất tốt, phỏng chừng sống đến một trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Cảnh Thiên Viễn nhìn thấy Cảnh Duệ tới, cao hứng không khép miệng được, mặt mày hồng hào dặn dò người hầu: “Mau chóng, chuẩn bị mấy món đồ ăn chắt trai tôi thích ăn, hôm nay ta muốn uống mấy chén!”
Cảnh Trí vẫn luôn đi theo Cảnh Thiên Viễn, vừa thấy Cảnh Duệ đến, cậu liền hưng phấn hô to: “Anh trai, anh đã đến rồi! Em chờ anh đã lâu!”
Gọi xong rồi, cậu liền chạy về phía Cảnh Duệ, muốn ôm lấy anh.
Cảnh Duệ nhàn nhạt liếc cậu một cái, nhanh nhẹn né tránh.
Cảnh Trí không vui nói: “Anh trai, anh vì cái gì mà không cho em ôm? Có phải anh không thích em phải không? Hay bởi vì lần trước anh đến em đã ăn mất móng heo của anh sao? Thật nhỏ mọn!”
Cảnh Duệ có chút nói không nên lời.
Cảnh Trí tuy rằng nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhưng đã cao bằng cậu, mấy năm nay cậu ta cũng không thay đổi, mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn, trừ đói ra thì vẫn là đói!
“Ở im đó đi, không cho chạm vào tôi! Trên người của cậu tất cả đều là mùi đồ ăn!”
“Vậy được, anh chờ đó, em đi thay quần áo, sau đó trở lại cho anh một cái olm, lần này anh không được cự tuyệt em!”
Cảnh Trí nói xong, liền chạy nhanh như chớp về trong phòng thay quần áo.
Sau đó bên trong liền vang lên tiếng thét chói tai của bé gái: “Cảnh Trí, cậu chơi trò lưu manh sao? Mau cút đi, không biết tôi đang thay quần áo sao?!”
“Mộc Đóa Đóa, cậu còn có xấu hổ hay không? Vì gả cho tôi mà liền dùng thủ đoạn này? Phi, khi còn nhỏ còn cùng tôi phân rõ giới hạn, không cùng tôi đi chơi, giờ sao lại quên mất? Yên tâm đi, phụ nữ trên toàn thế giới này có chết hết thì tôi cũng sẽ không cưới cậu!”
“Cảnh Trí. Cậu cút ra ngoài cho tôi! Tôi tên là Mộc Đóa, không phải Mộc Đóa Đóa, cậu đừng đặt cho tôi hai tên! Còn nữa, tôi thay quần áo là vì nghênh đón anh tôi, không có quan hệ gì với cậu, cậu đừng tự kỷ, đàn ông trên toàn thế giới này có chết hết thì tôi cũng không gả cho cậu đâu!”
“Cảnh Duệ là anh trai tôi, có quan hệ gì với cậu! Anh của cậu tên là Mộc Sâm Sâm, không phải Cảnh Duệ! Hai ngươi đều không cùng họ, anh ấy sao có thể là anh của cậu! Ngay cả điểm này cũng không biết, thật dốt!”
Trong phòng Mộc Đóa đã bị Cảnh Trí làm cho tức điên rồi, cô mặc đại một bộ quần áo rồi chạy ra ngòai, sau đó liền đi mách Cảnh Duệ.
“Anh, cái trên Cảnh Trí thiểu năng trí tuệ kia nói anh không phải anh trai của em, anh mau đánh cậu ta đi? Chính cậu ta rốt vậy mà còn học dốt!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.