Cảnh Duệ không trả lời Cảnh Dật Nhiên, anh đi về phía giường của Cảnh Trí,nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ấy, nói rằng: "Anh ấy trông thật xấu xí." Cảnh Dật Nhiên ngay lập tức nhìn anh: " Nó mới sinh ra được một ngày, da vẫn còn nhăn, mặt vẫn còn đỏ, có thể đẹp hơn nhiều không? Bạn có thể thấy mình tốt hơn con trai tôi, nhưng con trai tôi đã được sinh ra trong đầy đủ tháng, bạn đã được sinh ra chỉ bảy tháng,khi chào đời bạn nhất định không được đẹp như con trai tôi bây giờ "Oh, tôi được sinh ra chỉ bảy tháng trước đây, chú hai của bạn nói với tôi, ai đã làm hại mẹ tôi trước khi sinh ra tôi? Cảnh Dật Nhiên hận không thể cắn lưỡi của mình, làm thế nào anh ta lại vô tình biết được chuyện đó! Đây không phải là Dật Thần tự đưa dao cho nó sao? "Điều đó... Chú hai rất bối rối trong thời điểm đó, nếu tôi biết rằng cháu trai của tôi quá thông minh và đáng yêu như vậy, thì làm sao tôi có thể ra tay được " "Đúng vậy, Cảnh Trí đáng yêu như vậy làm, tôi cũng không nỡ ra tay! Cảnh Duệ nói vừa nói ngón tay của anh ta vừa chọc chọc vào mặt của Cảnh Trí. Cảnh Dật Nhiên đột ngột thay đổi sắc mặt:" Cậu làm cái gì vậy! Tiểu quỷ, tránh xa con trai của ta một chút, cậu định hại chết nó à, sau đó một mình hưởng hết gia tài của Cảnh gia ư? Cảnh Duệ lấy từ trong túi áo của mình một chiếc khăn nhỏ, lau những chỗ mà ngón tay vừa chạm vào trên mặt Cảnh Trí, lạnh lùng nói:" Cậu ta vẫn sống ở đây, thì gia tài của Cảnh gia cũng đều là của 1 mình tôi, cậu ta không có liên quan đến một tí tiền nào cả. Thần thái, động tác, ngữ khí, giọng điệu của anh ta rất giống với Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Nhiên khi đó có cảm giác như đang nói chuyện với Cảnh Dật Thần vậy. Cảnh Dật Thần từ trước đến nay luôn không thích bị người khác đụng vào, mỗi khi bị cậu ta đụng vào hoặc sau khi đánh cậu ta xong, đều lấy chiếc khăn ra lau lại, thể hiện rất ghét cậu ta. Bây giờ, Cảnh Duệ lại quá giống Cảnh Dật Thần. Cảnh Trí mới sinh được một ngày, Cảnh Duệ liền muốn ghét bỏ cậu ta! Cảnh Dật Thần ở một khoảng thời gian dài, đều có một bóng hình vô cùng quan trọng trong lòng ông ta, bây giờ Cảnh Duệ dần dần giống với hình bóng trong lòng ông ấy rồi. Sau này, Cảnh Trí liệu có coi Cảnh Dật là hình bóng trong lòng như vậy không, cậu ta rất thông minh, giống Cảnh Dật Thần nhiều rồi. Cảnh Dật Nhiên không hề biết, Cảnh Duệ không cố ý đối với Cảnh Trí như vậy, cậu ta có thể đi chạm vào người Cảnh Trí như vậy, quả thực là chuyện chẳng dễ dàng gì rồi! Trong mắt của Cảnh Duệ, vừa sinh ra là một đứa trẻ sơ sinh, xem ra cũng khá dễ thương, rất nghe lời, so với Cảnh Dật Nhiên tốt hơn nhiều Bây giờ tâm trạng của cậu ta tốt hơn nhiều rồi, sau này chỉ cần giúp cậu ta giải quyết những hỗn loạn thì chắc cũng không sao cả! Có điều, toàn bộ công việc xử lý Cảnh Dật Nhiên, cậu ta đã chuẩn bị xong rồi, không thể bỏ nửa chừng được. Cảnh Duệ giờ tay lên như Cảnh Dật Thần ra hiệu vậy, nhìn đồng hồ và nói:" thôi, tôi đi tìm ông đây nội để chơi đây, bà....chúc bà may mắn!" Cảnh Dật Nhiên nhìn bóng của Cảnh Duệ khuất dần, ôm lấy cậu con trai đầy sự cảnh giác, sợ Cảnh Duệ lại làm trò gì hại đến Cảnh Trí. Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy có biến động gì lớn, mà lại nghe thấy trong phòng bệnh bên cạnh, Cảnh Thiên Viễn và Mộc Vấn Sinh cười rất lớn, vừa nãy còn mắng cậu ta, giờ lại bị cậu ta làm cho vui đến như vậy! Cảnh Dật Nhiên thả lỏng, cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi, Cảnh Duệ nói:" chúc bà may mắn" chỉ là tiện miệng nói ra mà thôi. Cậu ta nghĩ ra cách đó chỉ trong vài giây, Tiểu Lộc liền bước từ bên ngoài vào. Cô ta có vẻ thấy nghi ngờ, đưa Cảnh Dật Nhiên một bức thư: "vừa nãy khi tôi đi rửa tay, có người để ở chỗ rửa tay một bức thư, tôi vừa xem thì đoán đaay có phải là bút tích của cô không? "Thư?" Biểu cảm của Cảnh Dật Nhiên còn ngạc nhiên hơn Tiểu Lộc Cậu ta vừa mở bức thư ra đọc, thì liền có những biểu cảm khó đỡ. "Dật Nhiên, tôi thực sự không biết, có phải cậu thích cả 2 giới tính không?" Cảnh Dật Nhiên cười phá lên. "Yêu 2 giới là caia quái gì vậy?" "Tiểu Lộc, cô đừng nghe người ta nói láo, tôi thích con gái, hoàn toàn không thích con trai, bức thư này hoàn toàn không phải tôi viết ra! Đây nhất định là Cảnh Duệ dở trò! Bút tích trong bức thư này giống hệt của anh ta, nhưng bức thư này chắc chắn không phải cậu ta viết ra. Nội dung của bức thư là anh ta muốn tỏ tình với một người con trai! Nhưng ngữ khí hoàn toàn giống với anh ta biểu đạt hàng ngày, khiến người đọc liền cảm thấy là do anh ta viết! Cảnh Dật Nhiên cảm thấy bực mình. Vây giờ bọn trẻ nhỏ lại lắm trò như vậy sao? Tiểu Lộc cười khẽ:" không sao, cậu thích con trai thì tôi cũng chấp nhận" Cô ấy chấp nhận đó là quan niệm của phương tây, rất thoái mái trong quan hệ nam nữ, mà nước ngoài viẹc kết hôn đồng tính đó là hợp pháp, hoàn toàn không bị kì thị, mọi người luôn coi đó giống như những người bình thường! Vậy nên cô ta nhìn thấy bức thư này hoàn toàn không hề thấy lạ lùng. Cảnh Dật Nhiên không nghĩ như vậy, việc yêu con trai là hoàn toàn nghiêm trọng! Một người đàn ông trưởng thành, đều đã có vợ và con trai, vậy mà lại có người bảo thích con trai, như vậy có chết không cơ chứ! Anh ta nghe thấy Tiểu Lộc vốn không tin anh ta chỉ thích con gái, tức giận nghiến chặt răng! Cảnh Dật Nhiên nắm chặt lấy vai của Tiểu lộc, nhìn chằm chằm nói:" Em yêu, anh thật sự chỉ thích con gái, hoàn toàn không thích con trai, đây hoàn toàn là trò của Cảnh Duệ, em nhất định phải tin anh!" Tiểu Lộc cảm thấy buồn cười trước sự lings túng trong mắt của Cảnh Dật Nhiên, cố ý nói:" lần trước, em tận mắt nhìn thấy anh thân mật với La Hạo, không lẽ em bị hoa mắt?" "Hả...khi nào?" Cảnh Dật Nhiên toát hết mồ hôi, bản thân anh ta chưa từng thân mật với La Hạo, lẽ nào sau khi say rượu anh ta làm vậy? "Ây da, chắc là hiểu nhầm rồi! Tuyệt đối là hiểu lầm, anh với Tiểu La chỉ là đùa nhau mà thôi!" Tiểu Lộc nhìn bộ dạng anh ta lúng túng nói không nên lời, mà bất giác bật cười. Cảnh Dật Nhiên thấy Tiểu Lộc cười, liền nghĩ ngay mình đã bị cô ấy trêu ghẹo! Trời! Tiểu Lộc biết trêu người từ khi nào vậy, cô ấy bình thường rất đoan trang mà, vậy mà giờ lại trêu mình như vậy? Anh ta lau mồ hôi trên mặt, không phải thật thì tốt rồi. Đến gần tối, thì Tiểu Lộc và Tiểu Trí được xuất viện, sức khoẻ của trẻ và mẹ đều rất tốt, Mộc Thanh đích thân đưa 2 mẹ con họ xuất viện, cũng là vì để Cảnh Dật Nhiên yên tâm, đích thân kiếm tra cho Cảnh Trí, một lần nữa đảm bảo Cảnh Trí không bị điếc, thì Cảnh Dật Nhiên mới yên tâm rời đi. Cảnh Trí và Tiểu Lộc được Cảnh Dật Nhiên đưa đến biệt thự của Mộc Vấn Sinh, nhân tiện để bà vú cho uống sữa, Cảnh Dật Nhiên một mình về nhà, tắm rửa sạch sẽ thay đồ rồi ra vườn chơi. La Hạo đỏ mặt bước đến trước mặt anh ta, ngượng ngùng nói:" cậu hai, tôi nhận được quà của cậu rồi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]