Chương trước
Chương sau
Nói đến cái này, tâm trạng của Mộc Thanh có chút nhảy nhót: “Cô ấy khôi phục rất tốt, phương án dùng thuốc của tớ cực kì hữu hiệu! Trước mắt tế bào ung thư đã giảm bớt rất nhiều, dự tính chỉ cần thêm một đợt trị liệu nữa là sẽ khôi phục lại trạng thái trước kia!”
“Phải không? Vậy thì quá tốt rồi!”
Trịnh Kinh thật lòng cảm thấy vui thay cho Mộc Thanh, hắn bị giọng điệu hưng phấn của Mộc Thanh lây nhiễm, cả người cũng trở nên phấn chấn hơn.
“Tớ cùng Luân Luân chờ hai người trở về!”
“Ha ha, được a, các cậu khi nào thì làm việc hỉ? Tớ sẽ mang theo An An đi uống rượu mừng! Tớ nói cho cậu biết phải nhanh chóng nắm chắc một chút, con của Cảnh thiếu đã lớn như vậy, cậu và Luân Luân cũng phải nhanh chóng sinh đứa bé mới được, tốt nhất là sinh con gái, về sau gả cho thiên tài như Cảnh Duệ vậy thì không có gì phải lo lắng a!”
“Ách…… Cái này……”
Trịnh Kinh quay đầu nhìn thoáng qua ba, thấy sắc mặt ông âm trầm, thoạt nhìn giống như muốn ăn thịt người, hắn lập tức nói: “Cái kia, tớ còn có việc, có gì nói sau!”
Trịnh Kinh “Phanh” một tiếng cúp điện thoại, Mộc Thanh ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một hồi lâu mới ý thức được chính mình giống như nói sai gì đó, không, hắn không nói sai, chẳng qua…… Hắn quên mất bên cạnh Trịnh Kinh còn có Trịnh Khải Nam!
Làm trò trước mặt ba người ta, nói con gái của ông sinh con với con trai, chuyện này làm thật sự là lôi kéo thù hận a!
“Con thật là có bản lĩnh, đem chuyện mình mơ ước em gái nói ra bên ngoài, sợ danh tiếng của em gái con quá tốt sao?”
Trịnh Khải Nam tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch!
Mộc Thanh tuy rằng không có ác ý, nhưng lời này cũng quá khó nghe! 
Chẳng may bị người khác đã biết, Trịnh Luân còn sống sao được!
Vậy mà còn muốn tới uống rượu mừng, để Trịnh Luân sinh con cho Trịnh Kinh! Nếu không phải vừa mới làm phiền Mộc Thanh giám định độc tố cho, thiếu hắn một ân tình, Trịnh Khải Nam nhất định sẽ tức giận ngay lúc đó!
“Không không không, ba, ngài hiểu lầm! Con ở trước mặt Mộc Thanh chưa từng nói cái gì, là chính hắn đoán mò! Ngài cũng biết, tính cách của hắn chính là như vậy, rất thích nói đùa, nhưng hắn cũng chỉ dám nói trước mặt con mà thôi, tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài nói bậy!”
“Hừ! Tốt nhất là như vậy! Hiện tại ba không rảnh nói với con những thứ này, nhanh chóng đưa em gái con đến bệnh viện làm kiểm tra! Ừ, đúng rồi, đưa cả mẹ con đi nữa, bà ấy cũng đã ăn qua điểm tâm của tên họ Cổ kia!”
“Được được được, hiện tại con liền về nhà, đưa hai người đó đến bệnh viện!”
Trịnh Khải Nam không so đo nên Trịnh Kinh cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Sắc trời đã dần tối, phỏng chừng Cổ Thiên Việt cũng đã đi rồi, lúc này vừa lúc có thể né tránh hắn ta, đưa mẹ và em gái đến bệnh viện làm kiểm tra.
Chờ Trịnh Kinh mang theo Bùi Thư Hoa cùng Trịnh Luân tới bệnh viện Mộc thị, sắc trời đã hoàn toàn tối đi, Trịnh gia cách bệnh viện Mộc thị khá xa, trên đường lại vẫn luôn kẹt xe, lúc bọn họ đến bệnh viện thì Mộc Đồng đã tan tầm.
Trịnh Kinh mặt dày mày dạn gọi Mộc Đồng đang ở bên vợ con đến bệnh viện để làm kiểm tra cho Trịnh Luân.
Mộc Đồng làm bác sĩ nên đã sớm quen có tình huống đột ngột phát sinh, tình huống tăng ca bất ngờ cũng thường xuyên xảy ra, cho nên hắn cố ý mua một căn nhà ngay cạnh bệnh viện, như vậy đi qua đi lại sẽ rất tiện, có ca bệnh cần khám gấp hắn cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến.
Trịnh Luân cùng Bùi Thư Hoa bị Trịnh Kinh vội vã kéo tới bệnh viện, hai người căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là dựa vào sự tin tưởng với Trịnh Kinh nên không nói hai lời đi tới bệnh viện.
Hai người đi theo Trinh Kinh lấy máu, đo điện tâm đồ, kiểm tra tất cả các hạng mục, sau đó cầm báo cáo kiểm tra cho Mộc Đồng xem.
Mộc Đồng chỉ nhìn thoáng qua, liền cười tủm tỉm nói: “Dì Bùi không có việc gì, trở về uống nhiều nước ăn nhiều hoa quả là được!”
Bùi Thư Hoa căn bản không lo lắng cho mình, bà chỉ lo lắng cho Trịnh Luân mà thôi!
Nếu không phải thân thể của Trịnh Luân có vấn đề, Trịnh Kinh tuyệt đối sẽ không lòng nóng như lửa đốt đưa hai người tới bệnh viện, bà không cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, liền cảm thấy vấn đề hẳn ở trên người Trịnh Luân, nhưng vừa rồi dù bà có hỏi như thế nào, Trịnh Kinh cũng không chịu nói, bà gấp muốn chết!
Trịnh Kinh cũng đoán được Bùi Thư Hoa đại khái sẽ không có việc gì, bởi vì ngày thường bà đều luyến tiếc ăn những món điểm tâm tinh xảo mà Cổ Thiên Việt mang đến, phần nhiều đều để lại cho Trịnh Luân, trừ bỏ ngày hôm qua Trịnh Luân nói không thích ăn bánh hoa phù dung nên bà mới ăn nhiều một chút.
Hiện tại nghe Mộc Đồng nói Bùi Thư Hoa không có việc gì, hắn cũng hoàn toàn yên tâm.
“Bác sĩ Mộc, vậy em gái tôi thì sao?”
Bùi Thư Hoa cũng sốt ruột hỏi: “Đúng vậy, Luân Luân thế nào?”
Mộc Đồng cẩn thận lật xem báo cáo kiểm tra của Trịnh Luân, hắn không trực tiếp trả lời Trịnh Kinh cùng Bùi Thư Hoa, bởi vì tình huống của Trịnh Luân có chút nghiêm trọng, hắn muốn tiến hành chẩn đoán chính xác xong mới nói cho bọn họ biết.
Nhưng hắn vẫn cười ha hả nói với Trịnh Luân: “Tới đây ngồi xuống, tôi bắt mạch thử xem.”
Trịnh Luân có quen biết Mộc Đồng, hơn nữa Mộc Đồng mập mạp, cười ha hả, cho người ta cảm giác rất tốt, cô không có sự bài xích với người khác phái giống như ngày thường, nghe lời ngồi đối diện Mộc Đông, vươn cánh tay để hắn bắt mạch.
Mộc Đồng dùng thời gian rất dài để bắt mạch, tuy trên mặt hắn vẫn tươi cười như cũ, trên trán cũng đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, hiển nhiên việc bắt mạch đối với hắn mà nói cũng rất háo phí tâm trí.
Sau khi kết thúc bắt mạch, tươi cười trên mặt hắn mới dần dần biến mất không thấy, nói thẳng: “Trước tiên thì sắp xếp nằm viện đi, trúng độc rất nặng! Hơn nữa thời gian trúng độc đã vượt qua hai tháng, việc thanh trừ độc tố sẽ rất đau đớn, khó khăn cũng tương đối cao. May mắn hôm nay mọi người tới đây, độc tố trong cơ thể cô ấy đã đạt tới giới hạn, nếu muộn hơn nữa bệnh sẽ có biến chứng rất nghiêm trọng. Mặc dù hôm nay các người tới đây lập tức làm trị liệu cho Luân Luân, chỉ sợ hai ngày nữa thân thể của cô ấy cũng sẽ xuất hiện phản ứng khác thường. Luân Luân, mấy ngày nay cô cảm thấy khát hơn bình thường rất nhiều không? Có phải uống nhiều nước hơn bình thường không?”
Trịnh Luân hơi do dự trong chốc lát, không xác định nói: “Hình như là có, nhưng cũng không giống lắm, tôi cũng không chú ý nữa.”
Người bình thường sẽ không chú ý một ngày mình sẽ uống bao nhiêu nước, mà Trịnh Luân mỗi ngày kể cả không khát, cũng sẽ uống một cốc nước mật ong lớn, Bùi Thư Hoa còn chuẩn bị cho cô rất nhiều hoa qua, cô ăn nhiều thì sẽ không cảm thấy khát, cho nên cô thật sự không cảm giác được có sự biến hóa quá lớn.
Chỉ là, nghe ý tứ của Mộc Đồng thì cô đã trúng độc?! Hơn nữa rất nghiêm trọng!
Sao có thể!
Trong lòng Trịnh Luân cực kì khiếp sợ, tại sao cô lại trúng độc đây?
Chẳng lẽ, hôm nay mấy con cá nhỏ của cô bị chết cũng là do trúng độc sao?
Thật là đáng sợ!
Cô mờ mịt nhìn về phía Trịnh Kinh, loại ánh mắt bất lực sợ hãi này làm Trịnh Kinh cảm thấy đau lòng khó chịu.
Cũng may hắn sớm đã đoán trước được kết quả của Trịnh Kinh, hiện tại Mộc Đồng không nói cô bị ung thư yết hầu, đã cực kì may mắn, trúng độc rất nặng đối với Trịnh Luân mà nói đã là rất nhẹ.
Bởi vì ít nhất có thể bảo toàn mạng sống cho cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.