“Còn nữa, bọn tôi là anh em, chuyện kết hôn, là chuyện mà người đời không thể chấp nhận.” Trịnh Luân nói nguyên nhân cho Triệu An An biết, nhưng mà Triệu An An lại cảm thấy nó không phải là vấn đề lớn. “Cái gì mà người đời, bạn gả cho người mình thích mà, quan tâm những người đó làm gì! Những người đó ăn no rửng mỡ không có gì làm, lo cho mình còn chưa xong lại bày đặt quan tâm người khác! Triệu An An luôn như vậy, từ nhỏ cô đã kiêu căng, cho đến bây giờ đều không để ý đến cách nhìn của người khác. “Còn nữa, hai người cũng không phải là anh em ruột, sợ cái gì? Được rồi, chuyện này cứ nghe theo tôi là được, bạn cứ có thai trước, đến lúc đó chắc chắn là mẹ bạn sẽ ép bạn kết hôn với Trịnh Kinh.” Trịnh Luân trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu An An, mang thai?! “Không được không được, có thai trước khi cưới sẽ bị người ta chê cười, đến lúc đó mặt mũi ba mẹ đều mất hết, sau này sao bọn họ có thể ra đường gặp người chứ!” “Ách... Chủ ý này không tốt sao?” “Đúng là không tốt!” Trịnh Luân nói khẳng định. “Được rồi, bạn không cần quan tâm chuyện của tôi, dù sao thì anh trai vẫn yêu thương tôi, tôi vĩnh viễn là em gái của anh ấy, không được làm vợ anh ấy tôi cũng rất hạnh phúc. Bạn nên chăm sóc thân thể cho tốt, đề cao miễn dịch cho mình.” Triệu An An gầy đi không ít, làm cho người ta rất đau lòng. Trịnh Luân rất hy vọng Triệu An An có thể đứng lên, sau này ba người có thể cùng nhau dạo phố, cùng nhau tâm sự cả ngày. Cô có rất ít bạn tốt, nếu mất đi một người, cô sẽ khó chịu rất lâu. Trưa nay nhìn thấy Triệu An An uống rất nhiều thuốc, giống như là đang ăn cơm, Trịnh Luân liền khâm phục sự kiên cường và dũng cảm của Triệu An An. Nếu cô bệnh như vậy, chỉ sợ không đến vài ngày cô đã chết vì khóc. Thật ra tinh thần của Triệu An An cũng không tốt như Trịnh Luân đã tưởng, trị liệu bằng hoá chất làm tóc cô rụng dần, cũng làm cơ thể cô dễ dàng mệt mỏi, nhưng cô lại không thể dừng việc trị liệu bằng hoá chất, nếu không tốc độ khuếch tán của tế bào sẽ cao hơn. Thuốc mà Mộc Thanh nghiên cứu, thật ra đã giảm được số lần trị liệu bằng hoá chất, nó có thể bảo vệ chức năng cơ thể Triệu An An, không làm tóc cô rụng hết. Ngày mà Trịnh Luân và Triệu An An gặp nhau, thỉnh thoảng Triệu An An phải ngủ một lát, khi cô ngủ, Trịnh Luân sẽ đi tìm Trịnh Kinh nói chuyện. Cô thích đi theo Trịnh Kinh. Đa số thời điểm Trịnh Kinh đều ở chung với Mộc Thanh, anh cũng có nói mấy câu với Triệu An An, nhưng không đi tìm Trịnh Luân. Anh muốn Trịnh Luân độc lập hơn một chút, muốn cô cũng có thể vui vẻ mặc dù không có anh ở đó. Nhưng mà, mỗi lần Trịnh Luân tìm anh, đó đều là những lúc mà anh vui vẻ nhất. Hai anh em bọn họ, từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, không có đối phương bên cạnh sẽ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Buổi tối, bọn họ cùng nhau quay về khách sạn. Trịnh Kinh không có gọi taxi, anh dẫn Trịnh Luân chậm rãi đi trên ngã tư đường sạch sẽ chỉnh tề ở Đức. Đi tới đi tới, không biết khi nào thì bàn tay của hai người nắm vào nhau. Nam cao lớn mạnh mẽ, nữ xinh đẹp ôn nhu, đi trên con đường phong tình ở nước khác, làm rất nhiều người đi đường dừng lại trông ngóng. Dung mạo Trịnh Kinh có hơi giống người Châu Âu, anh có gương mặt góc cạnh, ánh mắt sâu thẫm, dáng người lại cao ngất, cường tráng như người Châu Âu, là tiêu chuẩn dễ nhìn trong mắt các cô gái Đức, cho nên dọc đường đi anh thu được không ít tươi cười và ánh mắt của các mỹ nữ. Mà Trịnh Luân cũng nhận được rất nhiều ánh mắt nóng bỏng, không phải vì cô giống người Châu Âu, mà bởi vì vừa nhìn liền biết cô là kiểu người Phương Đông cổ điển, dịu dàng xinh đẹp, có mái tóc và đôi mắt màu đen hấp dẫn của người Phương Đông, mỹ nữ phương Đông như vậy rất được hoan nghênh ở Châu Âu. Đối với cái nhìn của người khác, Trịnh Kinh rất là bình thản, thế nhưng Trịnh Luân lại có chút ngại ngùng, người Châu Âu rất nhiệt tình, họ không hề che giấu sự yêu thích của mình, mặc dù bên cạnh cô có Trịnh Kinh nhưng những người đó vẫn huýt gió với cô, làm cô vừa thẹn vừa không biết làm sao. Lúc đầu Trịnh Kinh nắm tay Trịnh Luân nhưng anh đã chuyển sang ôm thắt lưng cô. Hơn nữa, anh còn kéo Trịnh Luân sát vào người mình, giống như sợ cô bị người khác cướp đi. Tư thế của bọn họ thân mật như là người yêu, đúng là rất có hiệu quả, rất nhiều người không huýt sáo với Trịnh Luân nữa. Chờ đến khi bọn họ trở lại khách sạn, bởi vì xấu hổ mà gương mặt nhỏ nhắn của Trịnh Luân đã đỏ như sắp rỉ máu luôn rồi. Bọn họ mướn hai căn phòng, nhưng mà Trịnh Kinh lại không đến phòng của mình, anh ôm Trịnh Luân đi vào phòng cô. Anh đặt Trịnh Luân lên giường trong khách sạn, bắt đầu điên cuồng hôn cô. Trịnh Luân bị anh hôn đến sắp mê man, cô ôm chặt thắt lưng dày rộng của Trịnh Kinh, rất nhanh đã cảm nhận được nơi nào đó của anh cứng lên. Sau khi điên cuồng hôn môi, Trịnh Kinh ép buộc bản thân ngừng lại. Anh rất muốn Trịnh Luân! Nhưng mà, anh phải kiềm chế, lần đầu tiên của bọn họ, phải hoàn mỹ, phải hạnh phúc, chứ không phải lén lút giống như bây giờ. Thậm chí Trịnh Kinh còn không dám chạm vào cơ thể mềm mại hoàn mỹ của Trịnh Luân, đối với anh, lực hấp dẫn của cô chính là trí mạng, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Tuy Trịnh Luân đơn thuần không có tâm cơ, nhưng đối với việc nam nữ này, không phải là cô hoàn toàn không biết gì cả. Cô biết, lúc này, Trịnh Kinh vì muốn tôn trọng và bảo vệ cô, anh đã dùng hết sức để kiềm chế. Vị trí quan trọng bị người con gái mà mình yêu thương cầm lấy, máu trên người Trịnh Kinh đều chảy về đó, anh cắn răng gầm nhẹ: “Thất Thất, đừng động!” Nếu cô cứ như vậy, anh sẽ không nhịn được! Thật ra Trịnh Luân cũng rất xấu hổ, nhưng nghe thấy anh gầm lên, cô liền buông tay. Trịnh Kinh bất động một lúc lâu nhưng vẫn không thể áp chế dục vọng của mình, anh buông Trịnh Luân ra vọt vào phòng tắm, tắm nước lạnh nửa tiếng mới khôi phục lại như bình thường. Nhìn thấy anh ướt sũng cả người rời khỏi phòng tắm, Trịnh Luân rất đau lòng. “Anh, anh làm như vậy rất dễ cảm lạnh.” Trịnh Kinh nhéo nhéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, thấp giọng nói: “Anh không sao, chờ anh về thay quần áo rồi lại qua với em.” Đang ở một quốc gia xa lạ, lá gan Trịnh Luân lại nhỏ, cô không dám ngủ một mình trong căn phòng trống trãi của khách sạn. Cho nên, tuy là đã mướn hai phòng nhưng buổi tối Trịnh Kinh vẫn ngủ cùng cô. Trịnh Luân không muốn đứng trong phòng một mình, Trịnh Kinh trở lại phòng anh thay quần áo, cô cũng lưu luyến không rời đi qua. Trịnh Kinh cũng không ngăn cản, thậm chí anh còn thay quần áo trước mặt Trịnh Luân, Trịnh Luân xấu hổ liền thét lên rồi xoay người sang chỗ khác. “Anh, sao anh không vào phòng tắm mà thay? Anh thật đáng ghét!” Vừa rồi, cô đã thấy hết thân thể của Trịnh Kinh! Còn nữa, cô phát hiện mình không nhịn được mà nhìn cái chỗ kia của anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]