Chương trước
Chương sau
Cảnh Duệ chớp chớp mắt, bỗng nhiên có chút nhụt chí nói: “Tốt thôi, ba quá lợi hại, con nói không lại ba.”
Mặc một bộ quần áo xoa mặt một cái, lão ba con có thể nói ra một đống lớn đạo lý như vậy, bé vẫn còn quá non mà!
Về sau phải học tập nhiều, bằng không làm sao có thể đánh bại ba và bảo vệ mẹ?
Cảnh Dật Thần mặc tốt quần áo cho bé, đem bé ôm vào trong ngực, có chút nghiêm túc hỏi: “Con muốn học y không?”
“Ai nha, ba, hiện tại ba mới nghĩ đến hỏi ý kiến của con a, con cho rằng ba là kẻ độc tài đấy!” Cảnh Duệ một chút cũng không khách khí nói lại ba mình.
Cảnh Dật Thần cười cười, nhìn đôi mắt trong trẻo của con trai nói: “Con nói không sai, ba chính là kẻ độc tài, nhưng trong phạm vi độc tài đó con cũng có quyền quyết định nhất định. Trước khi con mười tám tuổi thì phải đi theo phương án do ba và ông nội định ra, sau mười tám tuổi con sẽ có sự tự do tương đối nhiều hơn chút.”
Cảnh Duệ nâng đầu nhỏ nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, giọng nghiêm túc nói: “Ừ, con quyết định nghe theo ba, dù sao kể cả con không nghe, ba khẳng định cũng không đồng ý! Hừ, kẻ độc tài!”
Cảnh Dật Thần bị dáng vẻ đáng yêu lại nghiêm túc của bé chọc cười, lại một châm thấy máu dùng giọng khẳng định nói: “Con không thích học y.”
“Ba, con biết ba rất thông minh, ba có thể đừng khoe ra trước mặt con được không?”
Bé xác thật không có hứng thú quá lớn với việc học y, ba và ông nội đều nói bé không cần phải hiểu quá nhiều kiến thức y học chuyên sâu, hiểu một ít cơ bản là đủ rồi.
Đương nhiên, thật ra hai từ “Cơ bản” trong miệng bọn họ cũng khẳng định không cơ bản, học được những kiến thức y học đó xong bé cũng có thể coi như là một bác sĩ.
Cảnh Duệ đối với súng ống có cảm giác nhiệt tình và yêu thích vượt xa cách sử dụng dao, cho nên bé không muốn làm một bác sĩ.
Hơn nữa, trước mắt đối bé đối với những việc nghiêm trọng không có đủ sức phán đoán, ba thông minh như vậy, rốt cuộc học cái gì không học cái gì, ba khẳng định hiểu biết càng nhiều, nghe ba là được rồi.
Chờ về sau bé có năng lực có thực lực phản kháng, lại phản kháng cũng không muộn!
Phòng bệnh, Triệu An An đã bị chính mình cháu trai nhỏ đả kích đến trái tim tan nát từng mảnh nhỏ.
“Trời ạ, còn nhỏ đã thông minh như vậy, còn có để người sống không? Ai da, mình phải nhanh chóng đầu thai một lần mới được!”
Triệu Chiêu lập tức trừng cô: “Lại nói hươu nói vượn!”
Thật ra Triệu An An thường xuyên đem chuyện sống chết treo ở bên miệng, đặc biệt là lúc nằm viện thường xuyên nói hươu nói vượn.
Vừa mới bắt đầu Triệu chiêu còn nghiêm khắc trách cứ cô, nhưng vì Triệu An An nói nhiều nên trong lòng đối với chữ chết “Chết” cũng không sợ hãi.
Hiện tại mỗi ngày Triệu An An tỉnh lại thích lấy mình ra vui đùa ——
“Mẹ, tại sao con còn chưa chết?”
“Ai da, lại thấy mặt trời, con cho rằng con đã chết, đi đến chỗ Diêm Vương ăn bò bít tết đấy!”
“Di, sao con còn sống, mạng sống cũng không phải mạnh mẽ bình thường a! Mẹ, thật ra ba con là một con gián đi? Có phải mẹ luôn che giấu sự thật quan trọng này không?!”
……
Mỗi lần nghe thấy Triệu An An nói hươu nói vượn như vậy, sự sợ hãi trong lòng Triệu Chiêu cũng tiêu tan rất nhiều, hiện tại nghe cô lại nói “Chết”, trong lòng đã rất bình tĩnh.
“Cháu trai nhỏ của cậu thông minh là chuyện tốt, chẳng lẽ cậu hy vọng nó sẽ ngốc sao?”
Triệu An An lập tức gật đầu: “Đúng vậy, tớ hy vọng nó càng ngốc càng tốt, như vậy tớ có thể đùa hắn chơi, mà không phải bị nó đùa chơi a!”
Thượng Quan Ngưng cười an ủi tâm hồn bị thương của cô: “Cậu cũng rất thông minh, lúc trước làm hiệu trưởng đại học X rất thành công, xếp hạng đại học X trong cả nước đã tăng lên mười hang, này rất không dễ dàng.”
Triệu An An thẳng lắc đầu: “Ai, cái kia không liên quan một phân tiền với tớ? Kia đều là công lao của anh tớ cấp một khoản học bổng kếch xù!”
An ủi không có tác dụng?
Vậy được rồi, luôn phải dùng tuyệt chiêu bức ép cô, thật là! Nha đầu này không thể nào nói chuyện tử tế với cô được!
“Nha, cậu chừng nào thì biết khiêm tốn như vậy? Tốt thôi, cậu quả thật rất ngốc, tớ thu lại lời khen cậu thông minh! Vẫn là con trai tớ thông minh, nhỏ như thế đã có thể làm phiên dịch, cậu là cô vẫn nên nhanh chóng bỏ tiền ra đi!”
Triệu An An quả nhiên lập tức liền khôi phục nguyên khí, trung khí mười phần kêu: “Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, sao cậu có thể thu lại? Tớ rất thông minh, là con trai cậu quá biến thái, đừng nói tớ, có mấy người có thể so với nó! Ha ha, tiền sao, tớ có thể quỵt nợ a!”
Cảnh Duệ đi theo Cảnh Dật Thần vừa tiến vào liền nghe được Triệu An An muốn quỵt nợ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ai, sự tin tưởng giữa người với người thật yếu ớt, mình thật là quá ngây thơ rồi, vậy mà lại đi tin tường! Trước kia ba nói rất đúng, không chỉ nhìn đến chỗ tốt lúc trước, không thể duỗi tay giúp đỡ, trên thế giới này vô lại quá nhiều!”
Triệu An An bị bé chọc tức đến ngã ngửa, tiểu tử tốt, trước kia là một cái hũ nút, nhưng một khi bé mở miệng, là có thể khiến người ta sặc chết! Bé có chỗ nào giống đứa bé hơn một tuổi a, quả thật là lão yêu tinh mấy trăm năm! Liên tiếp công kích, có cái gì mà bé không làm?
Trẻ con mà có thể nói đến trình độ này, cô không trả tiền thì căn bản không thể nào nói nổi, cô không muốn về sau lại bị Cảnh Duệ cười nhạo là “Vô lại”.
“Mẹ, nhanh chóng trả tiền cho nó đi, lại không trả tiền, mặt mũi của người cô như con sẽ bị ném hến!”
Triệu Chiêu nhìn thấy con gái chịu thiệt, nhưng thật ra rất vui vẻ, cả ngày cô chỉ biết làm bậy, hiện tại Cảnh Duệ lại có thể trị cô thật đúng là không dễ dàng.
Bà cười ha hả từ trong túi lấy ra một ngàn đô la Mỹ đưa cho Cảnh Duệ: “Duệ Duệ, đây là tiền công của cháu.”
Cảnh Duệ không chút khách khí nhận lấy, còn không quên cười nhạo Triệu An An: “Cô, cô đã lớn như vậy, tại sao lại còn tiêu tiền của mẹ a? Cô xem cháu còn có thể kiếm tiền, vì sao cô không tự kiếm tiền?”
Triệu An An đã bị tiểu gia hỏa đả kích đến thương tích đầy mình, đấu với cháu trai thì cô sẽ thảm bại!
Nhưng cô rất thích đấu võ mồm với Cảnh Duệ, đây là chuyện vui nhất khi cô nằm viện!
Buổi tối một đám người cùng nhau ăn cơm, trên bàn cơm có thể nghe được giọng nói khiêu khích của Triệu An An, còn có giọng nói non nớt đáng yêu của Cảnh Duệ.
Sáng ngày hôm sau, lúc Thượng Quan Ngưng thay quần áo cho Cảnh Duệ, khiến Cảnh Duệ bất mãn mãnh liệt.
“Mẹ, mẹ có thể hay đừng mặc cho con loại quần áo như trẻ con thiểu năng như thế này hay không a! Con cảm thấy mình không thích hợp với loại phong cách này!”
Thượng Quan Ngưng một mặt sửa sang lại quần áo cho bé, một mặt phản bác: “Nói bừa, loại quần áo mà mẹ mặc cho con gọi là sự đáng yêu của trẻ con không gọi là thiểu năng!”
Cảnh Duệ đứng trước gương lớn, nhìn quần áo trên người, giống nhau ông cụ non thở dài: “Cái mũ là màu hồng nhạt không tính, trên mũ có cái tai xù lông con cũng nhịn, nhưng mẹ à, sau mông còn có một cái đuôi là làm sao? Muốn biến con thành hồ ly tinh sao? Con trai mẹ quả thật rất thông minh, nhưng không cần hướng người khác biểu đạt rõ ràng như vậy đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.