Chương trước
Chương sau
So với những lần trị liệu trước, lần này Triệu An An cảm thấy rất là hạnh phúc.
Cô không chỉ có mẹ đi theo mà còn có cả chồng nữa.
Tuy rằng các tế bào vẫn đang sinh sôi rất nhanh, mỗi ngày ở trên mặt cô vẫn còn nụ cười như cũ.
Mặc dù phải chết, cô cũng có thể mỉm cười đối mặt.
Nhưng nếu có thể sống sót, cô sẽ dốc hết sức lực để sống tiếp!
Ngày thứ mười Triệu An An tới nước Đức, Thượng Quan Ngưng liền đi theo Cảnh Dật Thần tới thăm cô.
Mỗi lần Triệu An An làm trị liệu đều sẽ được giữ bí mật hoàn toàn, Thượng Quan Ngưng cũng không thể biết, vì vậy lần này cô vừa biết được liền lập tức tới thăm cô ấy.
Quan trọng là cô mang theo cả Cảnh Duệ mà Triệu An An cực kì thích.
“Ai da, cháu trai đáng yêu của cô cũng tới! Mau lại đây để cô hôn một cái nào!”
Triệu An An nói xong liền nhào đến hôn lên gương mặt non mềm của Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ ghét bỏ lau nước miếng trên mặt, nhìn thoáng qua cô của mình, mở miệng nói: “Hôm nay cô đã đánh răng chưa?”
Triệu An An bị tiểu phúc hắc này chọc tức đến ngã ngửa!
Cô căm giận nhéo khuôn mặt toàn thịt của bé: “Hừ, vậy mà dám ghét bỏ cô! Ai dạy hư cháu vậy? Có phải mẹ cháu hay không? Chắc chắn mẹ cháu ngày nào cũng nói xấu cô trước mặt cháu!”
“Ai da, oan chết tớ a, con trai tớ chỉ hỏi cậu đã đánh răng hay chưa, cậu liền tiến hành công kích tớ, cái này cũng không tốt đi?”
Thượng Quan Ngưng ngồi bên cạnh giường gọt táo cho Triệu An An, giọng điệu nói chuyện cực kỳ khoa trương bày ra dáng vẻ một người mẹ tốt bao che cho con trai.
Triệu An An rõ ràng thích Cảnh Duệ thích chết đi được còn giả bộ ghét bỏ dáng vẻ của bé nói: “Thôi đi, mẹ con hai người không có ai tốt cả, Cảnh Duệ tuổi còn nhỏ đã độc miệng như vậy, về sau lớn lên sẽ không thể lấy được vợ!”
Trước khi tới bệnh viện, Thượng Quan Ngưng đã dặn dò Cảnh Duệ rất nhiều lần, muốn bé nói chuyện với Triệu An An nhiều một chút sẽ có lợi cho sự khôi phục của cô.
Cảnh Duệ không tình nguyện đáp ứng.
Bé không thích nói chuyện, đặc biệt là nói những chuyện không có dinh dưỡng, hao phí chỉ số thông minh để nói chuyện với cô đúng là một sự tra tấn!
Nhưng ba có nói, bé hoặc là đừng hứa hen, một khi hứa hẹn thì phải thực hiện —— trừ khi là tình huống bất đắc dĩ, nếu không thì không thể nuốt lời.
Trước mắt nếu nuốt lời, trở về khẳng định sẽ bị ba đánh mông, bởi vì hoàn toàn không phải tình huống bất đắc dĩ a!
Cho nên, Cảnh Duệ liền nói chuyện với Triệu An An mấy câu: “Cô có cảm thấy cháu đẹp trai không?”
Triệu An An ngạc nhiên nhìn bé, bị vấn đề của bé chọc cười đến rút gân, đứa bé mới chưa được hai tuổi đã biết cái gì là đẹp trai sao?
Cô cố ý nói: “Cô cảm thấy dáng vẻ của cháu cũng phổ biến còn kém xa dượng của cháu!”
Triệu An An biết Cảnh Duệ có chỉ số thông minh siêu cao, không thể dùng phương thức đối xử giống những đứa bé bình thường căn bản là không thể đả kích được bé!
Hiện tại cô vừa nhìn thấy Cảnh Duệ, liền nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của Cảnh Dật Thần khi còn nhỏ, mỗi ngày xụ mặt, người khác nói gì hắn cũng không có hứng thú, thật giống như hắn có đẳng cấp rất cao như người ngoài hành tinh vậy.
Hiện tại Cảnh Duệ cũng có xu thế này, rõ ràng còn nhỏ như vậy, cả ngày là dáng vẻ như ông cụ non lạnh lùng ít nói, làm người khác vừa nhìn thấy liền muốn trêu chọc bé.
Cảnh Duệ cướp lấy quả táo mà Thượng Quan Ngưng mới gọt xong, dùng hàm răng nhỏ xinh sắc bén cắn một miếng, sau đó nói: “Mẹ, ngài không nên gọt táo cho cô ăn.”
Biểu tình của bé quá nghiêm túc, làm cho Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An đều không hiểu ra sao.
Thượng Quan Ngưng hiểu rất rõ con trai, bé vừa nói ra một câu, câu tiếp theo không thể nào không liên quan đến câu trước, huống chi Triệu An An vừa mới nói bé không đẹp trai bằng Mộc Thanh, bé không thể nào nhanh như vậy đã chuyển đề tài a!
Trốn tránh vấn đề?
NO, đây không phải phong cách của bé!
Có người ba tự cao tự đại như Cảnh Dật Thần, sao có thể dạy dỗ Cảnh Duệ trốn tránh vấn đề!
Thượng Quan Ngưng cảm thấy chỉ số thông minh của mình chỉ đủ giật gấu vá vai, có chút không theo kịp suy nghĩ của con trai.
Nhưng cô vẫn cực kì phối hợp hỏi: “Vì sao không thể gọt táo cho cô con ăn?”
Triệu An An cũng cực tò mò: “Đúng vậy, vì sao? Cô là bệnh nhân a, mẹ cháu gọt táo cho cô ăn là điều nên làm mà!”
“À, cô vẫn nên ăn nhiều cà rốt với rau chân vịt phối hợp với kỷ cúc địa hoàng hoàn, hiệu quả hẳn là không tệ.”
Cái gì cái gì cái gì??
Cái địa hoàng hoàn là cái quỷ gì?
Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An đều có một dấu chấm hỏi to!
Hàm răng của Cảnh Duệ còn chưa mọc hết, ăn quả táo lớn như vậy có chút khó khắn, bé đem quả táo mới gặm một miếng nhét vào trong tay Triệu An An, vỗ vỗ cánh tay cô, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, không chỉ có mắt không dùng tốt, đầu óc cũng không sử dụng được, quả táo này cho cô, cầm đi ăn đi! Những thứ dùng để tẩm bổ cho cô quá nhiều, vẫn là thôi đi, người ngốc cũng có phúc của người ngốc.”
Tình huống bị một đứa bé khinh bỉ như này là làm sao a?!
Cái gì gọi là người ngốc có phúc của người ngốc!
Triệu An An kích động đến mức gần như muốn nhảy lên!
Tiểu tử thúi này so với Cảnh Dật Thần khi bé còn chọc người khác giận dữ hơn! Quả nhiên là cha nào con nấy a, hai người không chỉ giống nhau như đúc, ngay cả tính cách cũng y hệt!
Thượng Quan Ngưng lại nghe hiểu lời Cảnh Duệ nói, bé cho rằng Triệu An An nói bé không đẹp trai là bởi vì mắt có vấn đề!
Trời ạ, vậy mà phải vòng một vòng lớn như vậy, không thấy tốn não sao?
Thượng Quan Ngưng nhìn dáng vẻ Triệu An An tức đến bốc khói, tức khắc cười to không ngừng.
Ai nha, con trai của cô quả thật rất thông minh! Quả thật là tuyệt đỉnh cao thủ về cãi nhau!
Triệu An An tức giận cũng bị Cảnh Duệ làm cho buồn cười, ngày thường cô nhìn thấy Cảnh Duệ, đại đa số bé đều không thích nói chuyện, không nghĩ tới vừa nói ra, lập tức liền cười nhạo chỉ số thông minh của cô, tiểu bại hoại!
Cảnh Duệ nhanh nhẹn từ trong ngực Triệu An An bò ra, sau đó không cần Thượng Quan Ngưng ôm, tự mình nhảy xuống giường đi đôi giày da nhỏ rồi “Cùm cụp cùm cụp” đi ra ngoài.
“Mẹ, con lần đầu tiên ra nước ngoài nên đi ra ngoài thăm quan một chút.”
Tiếng cười của Thượng Quan Ngưng đột nhiên im bặt: “Không được!”
Đùa cái gì vậy, chính bé cũng biết lần đầu tiên đi ra nước ngoài, nếu một mình đi ra ngoài dạo bị người ta bắt cóc thì phải làm sao bây giờ!
Việc buôn bán trẻ con ở nước ngoài cũng không hề ít!
Đặc biệt lại xinh đẹp đáng yêu như Cảnh Duệ vậy, bọn buôn người khẳng định sẽ chú ý tới bé!
Cảnh Duệ giống như biết suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Ngưng, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, không có bọn buôn người xúi quẩy nào dám đánh chủ ý lên con đâu.”
Triệu An An nghe bé nói “Bọn buôn người xúi quẩy”, tức khắc cười không ngừng.
Lấy biểu hiện vừa rồi của Cảnh Duệ, bọn buôn người nếu bắt cóc bé quả thật sẽ gặp xui xẻo!
Cảnh Duệ nói xong cũng không để ý đến mẹ đang ngốc lăng và bà cô đang cười điên cuồng lập tức lộc cộc đi ra ngoài.
Thượng Quan Ngưng lập tức đứng dậy đuổi theo, kết quả liền thấy Cảnh Dật Thần đi từ bên ngoài vào, dùng biểu tình còn bình tĩnh hơn cả Cảnh Duệ nói: “Không có việc gì, cứ để cho con đi ra ngoài chơi, để con tự mình đi tham quan nước Đức.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.