Chương trước
Chương sau
Trong bệnh viện Mộc thị, Thượng Quan Ngưng lẳng lặng nằm ở nơi đó, sắc mặt hồng nhuận như cũ, hô hấp đều đều, trừ bỏ nhịp tim thấp đến dọa người, còn lại chỉ giống như đang ngủ.
Không có đau đơn, cũng không có mặt nào khác thường.
Cảnh Dật Thần đem khăn lông dùng nước ấm tẩm ướt, nhẹ nhàng lau tay và mặt cho cô.
Hắn không biết Thượng Quan Ngưng khi nào có thể tỉnh lại, vì có thể nhìn sự thay đổi từng ngày, hắn vẫn luôn cố gắng canh giữ bên cạnh cô.
Cảnh Duệ vẫn ở chỗ Cảnh Trung Tu, hắn hiện tại đã không còn sức lực để chăm sóc con trai.
Đối với Cảnh Dật Thần mà nói Thượng Quan Ngưng quan trọng hơn bất kì thứ gì!
Cảnh Duệ rời khỏi hắn đi theo Cảnh Trung Tu cũng sẽ nhận được sự giáo dục tốt nhất vẫn sẽ nhanh chóng trưởng thành, mà Thượng Quan Ngưng rời khỏi hắn thì sẽ không có ai chăm sóc cô.
Cửa phòng bệnh mở ra, Mộc Vấn Sinh đi vào cũng với Mộc Thanh.
Cảnh Dật Thần đứng lên đem vị trí nhường cho lão gia tử.
Mộc Vấn Sinh đã bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng ba lần, hơn nữa còn châm cứu bài tiết độc tố cho cô một lần nhưng không hề có chút khởi sắc nào.
Tình huống của Triệu An An và Trịnh Luân cũng gần như vậy.
Nhưng mà lượng độc tố trong người Trịnh Luân ít hơn Triệu An An và Thượng Quan Ngưng một chút, hiện tượng của cô ấy nhẹ nhất, nhịp tim cũng không quá chậm, gần giống như người bình thường, so với Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An tốc độc hồi phục nhanh hơn chút.
Nếu giữa ba người ai có thể nhanh chóng tỉnh lại vậy nhất định là Trịnh Luân.
Dương Mộc Yên là không coi Trịnh Luân ra gì, cho nên cô ấy mới trúng độc nhẹ nhất.
Dù vậy, Mộc Vấn Sinh cũng không dám tùy tiện dùng thuốc giải.
Ông ngồi ở trước giường, sau khi bắt mạch xong cho Thượng Quan Ngưng mày vẫn gắt gao nhíu lại chưa hề thả lỏng.
“Đây là kiểu độc tố mới, trước kia ông chưa từng gặp qua, tuy vậy ông cũng đã từng tiếp xúc với một loại tương tự, nhưng sau khi châm cứu độc tố cũng có thể bài tiết ra khỏi cơ thể, cũng không giống như bây giờ hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.”
Sắc mặt của Mộc Thanh rất nghiêm trọng mà lo lắng.
Hắn cũng tiếp xúc qua rất nhiều loại độc, cho nên lúc mới bắt đầu phân tích tình huống của Triệu An An xong, hắn cho rằng chính mình có thể giải độc, không nghĩ đã dùng hết tất cả các loại thuốc giải độc nhưng cơ thể Triệu An An lại không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt nào!
“Độc tố vẫn đang sinh sôi trong cơ thể, không phải là không thể mạnh mẽ bức độc tố ra, nhưng sẽ làm sức khỏe của ba người chịu tổn thương rất lớn, không mất ba bốn năm thời gian thì căn bản không dưỡng tốt được, biện pháp tốt nhất chính là dùng thuốc giải độc.”
Mộc Vấn Sinh có thể làm cho ba người tỉnh lại, nhưng di chứng cũng sẽ rất rõ ràng.
Không phải thật sự hết cách, ông sẽ không mạnh mẽ ép độc tố ra.
“Ông nội Mộc, Dương Mộc Yên đã chết, chỉ sợ không có cách nào lấy được thuốc giải độc.”
Mộc Vấn Sinh và Mộc Thanh đồng thời hoảng sợ, Mộc Thanh thất thanh nói: “Cái gì? Đã chết?!”
“Ừ, tớ đã cho người nghiệm thi, xác thật là Dương Mộc Yên.”
Cảnh Dật Thần không nói Dương Mộc Yên là bị Cảnh Dật Nhiên giết, cái này không quan trọng, quan trọng là Dương Mộc Yên đã chết.
Nữ ma đầu vẫn luôn làm phiền hắn rốt cuộc đã chết, Mộc Thanh kinh ngạc nhưng lại cảm thấy viên đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Đã chết thì tốt, còn sống thì đêm dài lắm mộng. Lấy cá tính giảo hoạt của cô ta, kể cả đưa cho chúng ta thuốc giải, cũng chưa chắc là thật, nói không chừng còn làm tình huống càng thêm nghiêm trọng.”
Mộc Thanh vẫn còn sợ hãi sự biến thái của Dương Mộc Yên, trong lòng cũng hy vọng cô ta sớm chết!
Cô ta lại dám cài bom hẹn giờ lên người Triệu An An, chỉ bởi vì người hắn thích người là Triệu An An nên Dương Mộc Yên liền muốn nổ chết cô ấy, đúng là người điên!
“Dương Mộc Yên đã chết, thuốc giải cứ để ông nghiêm cứu chế tạo là được, chẳng qua sẽ phải tốn một thời gian dài, để ông thử trước xem. Cũng may loại độc chỉ khiến cơ thể như đang ngủ đông, tổn hại cũng không lớn.”
Rất nhanh Mộc Vấn Sinh rời khỏi bệnh viện, trở lại tiểu viện của mình, bắt đầu không ngừng nếm thử thuốc rồi lại thí nghiệm.
Mộc Thanh không ở lại bệnh viện, bệnh viện có Cảnh Dật Thần cùng Mộc Đồng là đủ rồi, giờ phút hắn cần phải giúp đỡ ông nội nghiên cứu thuốc giải.
Độc tố của ba người Thượng Quan Ngưng là một loại độc tố ôn hòa, sẽ không bá đạo lập tức lấy mạng các cô, nhưng càng là độc ôn hòa thì sẽ càng ảnh hưởng đến sức khỏe, về sau muốn khôi phục lại sẽ càng khó khắn.
Tuy Dương Mộc Yên đã chết, nhưng thiên la địa võng mà cô ta bày ra vẫn phát huy như cũ.
Cô ta đã chết, tự nhiên liền không có cái gì cần cố kỵ, cá chết lưới rách đều là bình thường.
Đây là nguyên nhân quan trọng nhất mà Cảnh Dật Thần chần chừ chưa giết Dương Mộc Yên.
Thượng Quan Ngưng, Triệu An An, Trịnh Luân, ba người đang sống sờ sờ lại hôn mê mãi không tỉnh.
Mà Tiểu Lộc đang tiến hành giao đấu với người tên “Tử Thần” kia, không cẩn thận thì sẽ mất mạng như chơi!
Ở chỗ của Cảnh Dật Nhiên đang phải chịu rất nhiều sự tấn công, Dương Mộc Yên lúc còn sống đã thuê rất nhiều người chuyên môn tấn công Cảnh gia.
Cảnh Trung Tu là người chịu công kích nhiều nhất.
Ông mang theo Cảnh Duệ đến ở với Hoàng Lập Hàm, xung quanh căn biệt thự không biết đã có biết bao nhiêu người mai phục, thậm chí có người thiếu kiên nhẫn, trực tiếp trèo tường vào biệt thự, muốn trực tiếp giết chết Cảnh Trung Tu và Cảnh Duệ.
Giết Cảnh Trung Tu có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng muốn giết một đứa bé như Cảnh Duệ sẽ cực kì dễ dàng.
Cảnh Trung Tu ôm Cảnh Duệ đứng ở cửa sổ sát đất trên tầng hai ngắm mặt trời lặn, nhìn một người tiếp một người trèo tường tiến vào, không khỏi nói: “Lão Hoàng, ông xem, lâu rồi tôi chưa ra tay nên người ở thành phố A đều đã quên mất danh tiếng của tôi.”
Giọng của ông nhàn nhạt, tuy rằng đang nói chuyện với Hoàng Lập Hàm, nhưng ánh mắt lại từ ái nhìn cháu trai ngồi trong ngực.
Ông cực kì yêu thương đứa cháu trai này!
Cảnh Duệ lớn lên rất giống ông, mỗi lần ôm Cảnh Duệ đi ra ngoài chơi, người ta vừa thấy liền biết là cháu trai của ông.
“Thật là, cứ phải ép tôi ra tay trước mặt cháu trai, tôi nhất định phải thắng thật đẹp đẽ mới được, bằng không cháu trai chắc chắn sẽ chê cười tôi. Hiện tại nó đã rất thông minh, hơn nữa không sợ gì cả, đối với chuyện gì cũng tò mò, lá gan rất lớn! Ha ha ha, Cảnh gia đã có người thừa kế rồi!”
Hoàng Lập Hàm đối với hành động khoe khoang cháu trai của Cảnh Trung Tu cũng hết nói nổi.
Ông là cậu của Thượng Quan Ngưng, là ông cậu của Cảnh Duệ, bằng không thì chẳng biết Cảnh Trung Tu sẽ khoe khoang tới mức nào nữa!
Mỗi lần Cảnh Dật Thần đưa Cảnh Duệ đến ở với Cảnh Trung Tu, ông luôn dùng dáng vẻ “Cháu trai tôi ở đây, tôi có cả thiên hạ” dũng cảm khí khái, sợ người khác không biết ông có một đứa cháu trai thông minh cơ trí.
Ông rõ ràng nhớ rõ, trước kia Cảnh Trung Tu đối với Cảnh Dật Thần y căn bản không phải như vậy, thậm chí hoàn toàn là hai thái cực a!
Đều nói cách đời thì thân thiết hơn, có lẽ là thật sự, ít nhất Cảnh Trung Tu yêu thương Cảnh Duệ đến tận xương tủy, cả ngày ôm Cảnh Duệ cũng không sợ mệt, Cảnh Duệ giãy giụa muốn tự mình đi chơi, ông mới lưu luyến buông tay.
Trước kia Cảnh Trung Tu chưa từng ôm Cảnh Dật Thần, hắn vẫn luôn phải tiếp nhận phương thức giáo dục lạnh lùng mà tàn khốc, bằng không quan hệ của hai ba con Cảnh Trung Tu không xa cách đến mức như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.