Chương trước
Chương sau
Bởi vì Dương Mộc Yên không giống người thường, cô ta làm việc hoàn toàn không từ thủ đoạn, hơn nữa có năng lực cũng đủ cường đại cùng với chỉ số thông minh rất cao!
Nhớ tới Dương Mộc Yên vẫn luôn mơ ước Mộc Thanh, lửa giận trong lòng Triệu An An liền bốc lên cao.
Nếu không phải kiêng kị thực lực của Dương Mộc Yên, lúc này cô đã sớm xông lên ra sức đánh Dương Mộc Yên một trận!
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Hóa ra là cô! Xem ra cô thay đổi vẻ ngoài nhưng nội tâm xấu xa một chút cũng không thay đổi! Cô vào bằng cách nào?!”
Tiệm váy cưới này tốt nhất ở thành phố A, vốn dĩ Mộc Thanh muốn mang cô ra nước ngoài làm, nhưng cô ngại quá phiền toái, liền lựa chọn tiệm váy cưới này.
Bên ngoài có rất nhiều người canh giữ, Dương Mộc Yên sao có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào!
Dương Mộc Yên đánh giá trên dưới Triệu An An một phen, khuôn mặt đầy ý cười nhưng lại không chạm đến đấy mắt: “À, cô hỏi tôi vào bằng cách nào à? Tôi giết chết người phục vụ kia, thay đổi quần áo của cô ta, không phải vào được sao?”
Trịnh Luân vừa nghe thấy cô giết người, cả người sợ tới mức phát run lung lay sắp đổ.
Cố tình Dương Mộc Yên còn không chịu buông tha cô, quay đầu lộ ra một nụ cười âm trầm với cô: “Tiểu Luân Luân, cô không cần sợ hãi, ba người các cô nếu phải chọn một người để giết, khẳng định trước hết tôi sẽ giết cô, cho nên cô không cần sợ hãi mình bị tra tấn. Thế nào, tôi rất tốt với cô đi? Không còn cách nào, ai kêu tôi luôn thích giết người không có tác dụng trước, những người còn lại sẽ giữ để giết từ từ, bằng không làm sao có thể khiến Mộc Thanh thành thật làm người đàn ông của tôi, làm sao có thể giết một thiên tài như Cảnh Dật Thần!”
Trịnh Luân bị cô ta dọa tới mức chảy nước mắt!
Cô từ nhỏ đã được Bùi Thư Hoa coi như công chúa cưng chiều trong lòng bàn tay, lại có Trịnh Kinh bảo vệ từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ hồi còn nhỏ từng chịu đói khổ lạnh lẽo, thời gian còn lại đều có cuộc sống đơn giản ngây thơ, khi nào thì gặp qua người phụ nữ ác độc như Dương Mộc Yên!
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy: “Không có việc gì, Luân Luân, đừng sợ, nơi này tất cả đều là người của chúng ta, cô ta sẽ không dám làm gì cậu.”
Ngày hôm nay cô ra cửa, Lý Đa vẫn luôn mang theo người canh giữ bên ngoài, bởi vì Triệu An An cùng Trịnh Luân muốn lựa chọn và thử quần áo, Lý Đa làm sao có thể tiến vào được.
Hiện giờ Lý Phi Đao vẫn còn chịu trách nhiệm bảo vệ Triệu An An, giờ phút hắn cũng đang ở ngoài cửa.
Triệu An An trừng mắt với Dương Mộc Yên: “Cô không cần hù dọa cô ấy, ai chết ai sống còn chưa chắc chắn đâu! Cô thông minh nhưng cũng không bằng anh tôi, nếu không người Dương gia làm sao có thể chết hết chỉ còn lại một mình cô sống người không ra người quỷ không ra quỷ!”
“Bang” một tiếng giòn vang!
Triệu An An bị Dương Mộc Yên hung hăng tát một cái trên khuôn mặt trắng nõn lập tức hiện lên dấu tay.
Thượng Quan Ngưng sợ hãi kêu một tiếng: “An An!”
Triệu An An không chịu chút ảnh hưởng nào, nhanh chóng mà chuẩn xác tát lại một cái
“Bang”!
Trên mặt Dương Mộc Yên cũng xuất hiện một dấu tay hơn nữa so với Triệu An An còn muốn nặng hơn.
“Nha, cô muốn đánh nhau với tôi a! Tới đi, đánh a! Việc đánh nhau này cô nãi nãi còn chưa từng sợ ai! Cô có át chủ bài nào thì mau dùng đi, bằng không chờ đến lúc cô chết, chỉ có thể đến nơi Diêm Vương để dùng!”
Triệu An An bị Dương Mộc Yên đánh một cái tát, tức giận quá sức, lửa giận căn bản áp chế không được muốn bùng nổ.
Dương Mộc Yên lau khóe môi rướm máu, lạnh lùng nhìn cô, dùng giọng âm trầm nói: “Rất tốt, tôi vốn muốn để cô sống lâu hai ngày, xem ra cô không muốn! Nếu muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho cô”
Cô vừa dứt lời, ba người Thượng Quan Ngưng liền thấy không ổn, nhưng mà giờ phút này cũng đã chậm, các cô rất nhanh liền lâm vào bóng tối mất đi ý thức.
Lúc Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh cùng nhau trở lại tiệm áo cưới thì đã thấy bên trong không một bóng người!
Trừ bỏ nhà thiết kế và hai người phục vụ đã chết, bên trong không còn những người khác, ba người Thượng Quan Ngưng quả thực giống như biến mất trong không khí!
Lý Đa và mọi người canh giữ bên ngoài hoàn toàn không nghe được bên trong truyền ra bất luận một tiếng động gì!
Mộc Thanh trước sau rời đi không vượt qua bốn mươi phút, thời gian ngắn như vậy Dương Mộc Yên có thể lặng yên không một tiếng động cướp người đi!
Thực lực của cô ta có thể nói rất khủng bố!
Bọn họ đều cho rằng Dương Mộc Yên đang tập trung tinh lực để đối phó Quý gia, không nghĩ tới cô ta lại dám đánh chủ ý lên ba người Thượng Quan Ngưng!
Cô ta điên rồi sao!
Làm Thượng Quan Ngưng bị thương sẽ chọc giận Cảnh Dật Thần, hắn căn bản sẽ không quan tâm mạng sống của bất kì ai trực tiếp giết Dương Mộc Yên!
Sở dĩ Dương Mộc Yên có thể sống đến bây giờ, chính bởi vì cô ta vẫn luôn chỉ uy hiếp mạng sống của Triệu An An cùng Trịnh Luân, Cảnh Dật Thần có điều cố kỵ cho nên mới không thể không màng tất cả giết cô ta.
Cảnh Dật Thần vừa nghe thấy Thượng Quan Ngưng mất tích, toàn thân đều tản ra một cảm giác lạnh lẽo.
Rất tốt, Dương Mộc Yên nếu vẫn luôn trốn tránh không để ai bắt gặp, nói không chừng cô ta có thể sống lâu một chút, nhưng nếu cô ta tự tới tìm chết, vậy nhanh chóng đưa cô ta lên đường thì tốt hơn!
Hắn gắt gao ôm Cảnh Duệ vào trong ngực, thấp giọng nói: “Con trai, mẹ con gặp nguy hiểm, ba muốn đi giết người, trước tiên con cứ đến chỗ ông nội, ngày mai ba và mẹ con sẽ cùng nhau đón con về nhà.”
Cảnh Dật Thần không coi Cảnh Duệ là một đứa bé bình thường mà đối xử.
Từ nhỏ bé đã biểu hiện thiên phú không giống người thường, năng lực tiếp thu trác tuyệt, chỉ số thông minh rất cao.
Về sau gia tài bạc tỷ của Cảnh gia khẳng định phải đưa cho bé thừa kế, cả đời của bé khẳng định sẽ không tầm thường, đã định trước sẽ tràn ngập máu me và giết chóc, nếu bé không đủ lạnh lùng tàn nhẫn, như vậy tất nhiên sẽ bị người khác đánh bại.
Cho nên Cảnh Dật Thần mặc kệ làm chuyện gì đều sẽ không kiêng dè con trai.
Thượng Quan Ngưng luôn chê những thứ hắn dạy dỗ Cảnh Duệ là quá sớm, nhưng Cảnh Dật Thần lại cảm thấy một chút cũng không sớm, phương thức giáo dục của Cảnh gia vẫn luôn như vậy, Cảnh Thiên Viễn đã dạy dỗ Cảnh Trung Tu ngay từ nhỏ, mà hắn cũng được Cảnh Trung Tu dạy dỗ như vậy.
Phương thức giáo dục đó có lẽ sẽ làm người trở nên đạm mạc lãnh khốc nhưng đây là cần thiết.
Đối với người khác lạnh nhạt một chút không có gì không tốt, Cảnh gia không cần một người thừa kế lương thiên và mềm yếu, người thừa kế như vậy nhất định sống không được lâu lắm!
Cảnh Duệ bị đưa đến chỗ Cảnh Trung Tu.
Vốn dĩ Cảnh Trung Tu muốn đi câu cá với Hoàng Lập Hàm, vừa nhìn thấy cháu trai đến, ông lập tức thay đổi kế hoạch ——hiện tại cuộc sống của ông đều bình tĩnh mà an ổn, không thích hợp cảnh duệ. Phải biết rằng, Cảnh Dật Thần lớn như vậy hắn đều không có bất kì hàng mục giải trí nào, tỷ như đánh bài Poker, tỷ như câu cá.
Cảnh Duệ cũng không cần học tập mấy thứ này, Cảnh Trung Tu quyết định dạy bé học bơi lội —— Cảnh Duệ từ nhỏ đã thích nước, tuy rằng hiện tại bé còn rất nhỏ, nhưng ở nước ngoài những đứa bé bằng tầm này sẽ được người lớn dạy bơi lội.
Đối với việc của Dương Mộc Yên, Cảnh Trung Tu không nhúng tay vào.
Đã có hai đứa con trai của ông cùng xử lí, từ sau khi Cảnh Dật Nhiên chết một lần đã có biến hóa rất lớn, quan hệ với Cảnh Dật Thần cũng dần trở nên thân thiết hơn.
Đối với Cảnh gia mà nói không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.
Hai anh em Cảnh gia cùng bắt tay, nếu còn không đối phó được một người như Dương Mộc Yên, vậy hai người bọn họ đoán chừng cũng không có mặt mũi tới tìm người ba như ông giúp đỡ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.