Chương trước
Chương sau
Dù sao thì Cảnh Dật Thần cũng là anh hắn, gọi một tiếng cũng không có hại gì.
Chỉ cần có thể bảo vệ Tiểu Lộc, để cô không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, muốn hắn lau giày cho Cảnh Dật Thần hắn cũng nguyện ý.
Cảnh Dật Nhiên nở nụ cười tà mị chiêu bài, kéo tay Tiểu Lộc cười nói: “Đến đây, Tiểu Lộc, mau cám ơn anh anh đi, anh ấy đồng ý bảo vệ em rồi!”
Mộc Thanh và Trịnh Kinh lập tức cười lớn!
Người này, đổi mặt cũng quá nhanh rồi đó!
Vừa rồi còn làm ra vẻ muốn đánh nhau với Cảnh Dật Thần, thế nhưng vừa mới nháy mắt một cái mà đã biến thành tình huống anh em đùm bọc yêu thương lẫn nhau rồi!
Cảnh nhị thiếu, tiết tháo của cậu rớt dưới đất kìa!
Tiểu Lộc ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật Thần, không mở miệng.
Cô không thể giống như Cảnh Dật Thần, gọi Cảnh Dật Thần là “anh”, còn nữa, Cảnh Dật Thần đúng là anh của Cảnh Dật Nhiên, cho nên Cảnh Dật Nhiên gọi như vậy cũng không sao, nhưng cô lại không thể làm giống như anh.
Cảnh Dật Nhiên thấy Tiểu Lộc không chịu kêu, cũng không ép cô, cười hì hì kéo tay cô, nói với Cảnh Dật Thần: “Được rồi, chỗ của em không có vấn đề gì, chúng ta thảo luận bước tiếp theo trong kế hoạch đi! Em có thể làm mồi dẫn, kéo Dương Mộc Yên ra!”
Đối với Cảnh Dật Nhiên như vậy, Cảnh Dật Thần cũng cảm thấy không quen, nhưng may mà anh có dáng vẻ lạnh lùng, cho nên ngươi khác không nhìn ra được rằng anh không được tự nhiên.
Anh kể lại kế hoạch, phân công cho vài người, sau đó tăng thêm bảo vệ ở chỗ Triệu An An và Trịnh Luân, miễn cho hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong tất cả phụ nữ, chỉ có Tiểu Lộc là không cần bảo vệ, trừ khi “Tử Thần” tự mình ra tay, nếu không thì cô đều có thể tự mình giải quyết.
Cảnh Dật Nhiên lập tức đắc ý.
Nhìn đi, cô gái của anh là tốt nhất!
Những người khác đều là bình hoa, đẹp nhưng không dùng được! Chỉ có cô gái của anh mới là kim cương, đã đẹp lại còn tài năng!
Sau khi an bài tất cả kế hoạch thì mọi người đều bình tĩnh lại.
Cảnh Dật Thần đặt Cảnh Duệ lên ghế, xoay người vào nhà vệ sinh.
Cảnh Duệ im lặng ngồi ở chỗ đó, không giống như con nít chạy tới chạy lui, dáng vẻ tiểu đại nhân làm trong lòng Cảnh Dật Nhiên rục rịch.
Hắn đi đến bên cạnh Cảnh Duệ, ôm lấy bé, vỗ vỗ mông nhỏ: “Còn nhớ chú không? Kêu một tiếng chú đi, kêu giỏi thì chú cho đường ăn!”
Cảnh Duệ không hề có hứng thú với đường, nhưng lại hứng thú với gương mặt hoàn mỹ của Cảnh Dật Nhiên, cho nên bé nhìn hắn rất chăm chú.
Mộc Thanh lập tức cười nhạo: “Cậu thật thất bại! Còn mang đường theo bên mình sao? Đúng là lừa gạt con nít mà, Duệ Duệ đừng có kêu cậu ta là chú! Đó không phải là người tốt! Mau cách xa cậu ta một chút, nếu không sẽ bị hại chết thế nào cũng không biết!”
Trịnh Kinh cũng không hề khách khí: “Chắc chắn là Cảnh Duệ nhớ rõ, nhớ chuyện cậu ép mẹ Cảnh Duệ nhảy xuống biển, sau đó Cảnh Duệ phải đến thế gới này sớm hơn, đúng người chú tốt mà, sao Cảnh Duệ lại không nhớ cho được chứ!”
Cảnh Dật Nhiên ôm Cảnh Duệ, đột nhiên mất hứng: “Này này này, hai người đừng có phá nữa được không! Tôi đang nói chuyện với cháu tôi, hai người xen vào làm gi! Chẳng phải bây giờ Duệ Duệ rất khoẻ mạnh hay sao? Còn nữa, ba Duệ Duệ còn đánh tôi suýt chết, tôi vẫn còn nhớ khoản nợ đó đó! Sau này không được nói bậy trước mặt cháu tôi, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi!”
“Cậu có hình tượng cái rắm!”
Mộc Thanh liếc nhìn hắn, nói: “Sớm muộn gì Duệ Duệ cũng biết chuyện này, chắc chắn sau này sẽ tính sổ với cậu.”
Chờ đến khi Cảnh Duệ tìm hắn tính sổ, ít nhất là hai mươi năm nữa, Cảnh Dật Nhiên cũng không để ý.
Lúc này hắn nhìn thấy Cảnh Duệ ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình, chỉ cảm thấy Duệ Duệ rất đáng yêu, ngay cả hắn không thích con nít mà cũng rất thích Cảnh Duệ.
“Này, hai người nhìn đi, Duệ Duệ lớn lên giống tôi không?”
Mộc Thanh và Trịnh Kinh quả quyết: “Không giống!”
Rõ ràng là Cảnh Duệ giống y hệt Cảnh Dật Thần, sao lại giống Cảnh Dật Nhiên cho được!
“Xì, không có ánh mắt! Tôi đẹp hơn anh tôi, từ nhỏ đã không có ai không thích tôi! Cảnh Duệ làm người ta thích như vậy, vừa nhìn liền biết là giống tôi!”
“Tôi không hề cảm thấy cậu được mọi người yêu thích, cậu không biết ngại à!” Mộc Thanh nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên rất chướng mắt, cho nên lập tức nói móc hắn.
“Đúng vậy, tôi cũng thấy cậu không được người ta yêu thích cho lắm, nếu không thì tại sao đường tình duyên lại kém như vậy được chứ!”
Trịnh Kinh không có bất mãn gì với Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà hắn là người của Cảnh Dật Thần, cho nên chắc chắn sẽ không nói tốt cho Cảnh Dật Nhiên.
Hắn cũng rất thích Cảnh Duệ, bởi vì Cảnh Duệ là đứa nhỏ đầu tiên ở thế hệ sau của bọn họ, còn nữa, Cảnh Duệ rất thông minh và ngoan ngoãn, chắc chắn sau này sẽ trở thành “con nhà người ta”.
Cảnh Dật Nhiên không thèm để ý bọn họ, bám riết không tha dạy Cảnh Duệ gọi “chú”.
Thế nhưng Cảnh Duệ chỉ mở to đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, không chịu mở miệng.
Cảnh Dật Nhiên nhíu mày nói: “Dáng vẻ của đứa cháu tôi rất đẹp, nhưng mà sao lại không nói chuyện! Đừng nói là câm điếc chứ? Đã lớn như vậy rồi, sao lại không biết gọi ai?”
Cảnh Dật Thần mới từ nhà vệ sinh đi ra, đột nhiên nghe thấy có người chửi con mình.
Anh lạnh lùng nói: “Cậu mới câm điếc! Con tôi đã biết gọi người rồi, bởi vì dáng vẻ của cậu quá xấu nên nó mới không thèm gọi thôi.”
Dám nói Cảnh Duệ câm điếc, Cảnh Dật Thần không có đá Cảnh Dật Nhiên là đã rất nhẫn nại rồi!
Con anh là đứa nhỏ ưu tú nhất thế giới này!
Bé không gọi, chỉ vì bé không thích nói chuyện mà thôi.
Huống chi, đâu phải ai cũng có thể bắt Cảnh Duệ mở miệng.
Cảnh Dật Nhiên không phục, Cảnh Dật Thần nói hắn thế nào cũng được, nhưng mà gương mặt của hắn là niềm kiêu ngạo của hắn bấy lâu nay, đương nhiên là hắn không chịu thừa nhận mình xấu rồi!
“Nói bậy, tôi đẹp trai đến nỗi người hay quỷ cũng căm giận! Anh có bản lĩnh thì để Duệ Duệ gọi anh đi, nếu Duệ Duệ gọi mới có thể nói lên rằng dáng vẻ của anh không xấu, nếu không gọi, vậy anh cũng bình thường thôi!”
Trong lúc anh em hai người cãi nhau, đột nhiên Cảnh Duệ mở miệng nói: “Ba ba!” 
“Aiz, con trai ngoan!”
Cảnh Dật Thần vui vẻ ôm Cảnh Duệ, anh ghét người khác chạm vào con mình!
Còn nữa, đã lâu rồi Cảnh Duệ chưa gọi anh là ba ba, đột nhiên lúc này lại gọi như thế, làm anh vui đến nỗi nét mặt lạnh lùng cũng hoà tan!
Đây là lần đầu Mộc Thanh và Trịnh Kinh nghe thấy Cảnh Duệ nói chuyện, hai người đều chưa làm ba, cho nên rất là ngạc nhiên.
Giọng nói của Cảnh Duệ rất non nớt rất dễ nghe, gọi một tiếng “ba ba” là có thể làm cho tâm hồn người nghe mềm mại.
Cảnh Dật Nhiên tức giận: “Hừ, thằng nhóc thối, chuyên môn đối nghịch với tôi! Giống như ba nó vậy!”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng mà ánh mắt khi nhìn Cảnh Duệ lại rất ôn nhu.
Mặc kệ thế nào, Cảnh Duệ cũng chỉ là con nít, hắn không có hận thù gì với đứa cháu nhỏ này hết. Cảm giác có cháu này, làm cho hắn cảm thấy rất mới lạ, thậm chí còn muốn khiêng Cảnh Duệ lên vai, dẫn bé đi chơi, giống như người chú bình thường vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.