Triệu An An áp xuống hỏa khí ở đáy lòng, khuất nhục nói: “Được được được, tôi không chạy là được.” Trịnh Kinh lúc này mới đem cô buông xuống. Nhưng mà Triệu An An vừa mới đứng vững, Trịnh Luân liền đem chiếc đũa phóng tới bàn cơm, đứng dậy nhỏ giọng nói câu “Tôi không thoải mái, không ăn cơm chiều”, sau đó liền cúi đầu nhanh chóng đi qua người Triệu An An đi về phòng ngủ của chính mình. Triệu An An cái gì cũng đều không rảnh lo, lập tức liền đuổi theo Trịnh Luân vào phòng ngủ. Đi vào, cô liền nghe được tiếng nức nở của Trịnh Luân, làm người khác thật đau lòng! “Luân Luân, cậu đừng khóc, cậu đừng khóc a!” Triệu An An nhanh chóng lau nước mắt cho cô, tái nhợt mà vô lực giải thích cho Trịnh Luân: “Tôi vốn dĩ không nghĩ sẽ tới, là Trịnh Kinh một hai phải để cho tôi tới! Tôi tới thật sự không phải có ý cướp anh trai cậu, tôi chỉ là muốn đem mọi việc làm rõ ràng trước mặt cậu." Trịnh Luân khóc thương tâm muốn chết: “Cậu hiện tại đã như vậy anh trai tôi, hiện tại còn nói dối tôi, ở trong lòng cậu, tôi ngốc như vậy sao?" Cô cầm một cái khăn lông màu cà phê không ngừng lau nước mắt, chính là cô càng lau nước mắt càng nhiều, đến sau lại căn bản là khống chế không được. Trong lòng Trịnh Luân có chút hối hận, sao khăn lông lại đổ nhiều ớt cay như vậy, đôi mắt cũng đau quá rồi! Bất quá cũng chỉ có như vậy mới có thể lừa gạt được Triệu An An, cô cũng làm bằng bất cứ giá nào, dù sao đây cũng phải ngày một ngày hai, nếu giúp được Triệu An An, đôi mắt đau cũng đáng giá. Việc lừa người, Trịnh Luân quả thật một chút cũng không biết, cô không nói dối, một lời nói dối liền dễ dàng nói lắp. Nhưng lúc này đây cô không cần làm quá nhiều, dù sao chỉ cần khóc là được. Giọng nói của Triệu An An cũng sắp bốc khói rồi, nói cho Trịnh Luân biết hết chân tướng. Nhưng, mối quan hệ của cô và Trịnh Kinh cũng thật sự rất hỗn loạn! Cô trước nay đều không có coi Trịnh Kinh như đàn ông, cảm giác hai người bọn họ chỉ có mối quan hệ như anh em, từ trước đến nay cô không ưuas xa lạ với Trịnh Kinh. Rất nhiều điều sẽ tùy tiện nói ra, kề vai sát cánh cũng lừ điều rất bình thường! Lúc này xem ra, trước kia những cái đó không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng tất cả đều là vấn đề! Vấn đề lớn nhất là, việc của Chu Nếu Đồng và Trịnh Kinh thật đúng là do Triệu An An chia rẽ! Triệu An An giải thích cả đêm, cho đến lúc nửa tình nửa mê cũng không được, ngược lại còn làm cho đôi mắt chk Trịnh Luân khóc sưng lên. Triệu An An bất đắc dĩ rời khỏi phòng Trịnh Luân, sau đó đã bị mẹ Trịnh kéo đến phòng khách, làm đồ ăn sáng cho cô, cho cô ăn cơm. Nhưng mà, Triệu An An ăn cơm cũng có tinh thần muốn nghiềm bóp! “An An a, nghe A Kinh nói, cô hôm nay đi tới đội cảnh sát hình sự tìm hắn? Đứa nhỏ ngốc, cô ở nhà chờ hắn là được, mới không thấy nhau làk hông được rồi” “Nga, đúng rồi, vừa rồi ta vừa gọi cho bà ngoại con, hôm nay buổi tối cứ ở đây! Phòng A Kinh ở trên tầng, giường nó,rất lớn, hai người các con ngủ khẳng định không có vấn đề!" “Về sau chúng ta cũng coi như là người một nhà, ta sẽ coi con như con gái ruột của mình mà yêu thương, An An, bất quá con phải đau lòng A Kinh mới đựợc, ta nhìn thấy ở cánh tay có dấu răng? Thích hắn cũng không thể cắn hắn sao!” “Còn có a, chai đứa ngày mai sẽ đi lãnh chứng đúng không? Ngày mai là ngày lành, rời giường sớm một chút, sáng sớm liền đi đăng ký!” …… Triệu An An nhìn một bàn đồ ăn ngon mà đẹp đẽ. Chỉ là một miếng cũng ăn không vô! Cô đây là đã rơi vào hang nhỏ?! Cô là điên rồi nên mới có thể đi lãnh chứng kết hôn với Trịnh Kinh! Không nên không nên, Trịnh gia là tuyệt đối không thể ngốc thế, như vậy mà xuống, cô không bùng thường được, tsi,ưuas quá sẽ bị lốc lương.! Thật là đáng sợ! Triệu An An cơm ăn còn một nửa, thì lập tức đào tẩu khỏi Trịnh gia! Bùi Tín Hoa căn bản là ngăn không được, cô không được nên trơ mắt lên nhìn người khác. Trịnh Kinh đứng ở lầu hai cửa phòng ngủ của chính mình, nhìn Triệu An An phi ra khỏi Trịnh gia, sau đó bắt một chiếc xe taxi chạy, không khỏi cười ra tiếng tới. Hắn có khả năng sắp đem Triệu An An vào viện tâm thần khám! Trịnh Kinh nghĩ nghĩ, đẩy cửa ra, đi ra khỏi phòng ngủ của chính mình, sau đó lặng lẽ vào phòng ngủ của Trịnh Luân. Lúc này Trịnh Luân giống hắn, đang đứng bên cửa sổ nhìn Triệu An An rời đi. Nghe được tiếng mở cửa thanh, Trịnh Luân không khỏi quay đầu lại. “Anh, sao anh lại tới đây? Bị mẹ thấy thì nói……” Cô không có nói tiếp. Gần đây Bùi Tín Hoa nhìn chằm chằm bọn họ càng ngày càng gấp gáp, đặc biệt là buổi tối, bà cấm Trịnh Kinh đi vào trong phòng Trịnh Luân. Nếu như bị phát hiện, Trịnh Kinh chắc chắn sẽ bị ăn mắng, hơn nữa sẽ buộc hắn mau kết hôn. May mắn thay mấy ngày nay có chuyện của Triệu An An hấp dẫn lực chú ý của Bùi Tín Hoa, bà cho rằng Triệu An An và Trịnh Kinh thật sự có thể thành đôi, cho nên cũng không bức bách Trịnh Kinh đi xem mắt. Trịnh Kinh năm nay đã ba mươi ba tuổi, cũng đã đến tuổi kết hôn, không trách được Bùi Tín Hoa sốt ruột. Hơn nữa quan hệ của hắn và Trịnh Luân thật không minh bạch, Bùi Tín Hoa buộc Trịnh Kinh thân cận vẫn còn nhẹ! Trịnh Kinh nhìn đôi mắt sưng đỏ của Trịnh Luân, không khỏi có chút đau lòng, hắn cười nói: “Luân Luân, em diễn kịch cũng quá ra sức đi? Khóc trong chốc lát là được rồi. Nhưng thế nào còn làm cho mắt sưng lên!" Trịnh Luân ngay tức khắc có chút ngượng ngùng: “ớt anh cho em dùng quá nhiều. Kết quả là không ngăn được nước mắt!" Trịnh Kinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, ôn nhu nói: “Ngủ trước đi. nhớ rõ lấy viên đá chườm vào, nếu để như vậy thì ngày mai mắt sẽ sưng lên." Trịnh Luân ngoan ngoãn gật đầu, có chút do dự nói: “Anh trai, chúng ta làm như vậy, thật sự có thể thành công sao?” Trịnh Kinh hơi hơi mỉm cười: “Căn bản anh cũng cảm thấy có chút khó khăn, bất quá xem tình trạng cảm xúc của Triệu An An hôm nay thì khả năng thành công vô cùng lớn. Cô ấy đi vào ngõ cụt không ra được, chúng ta chỉ có thể đấy cô ấy một cái. Qua mấy ngày thì chúng tq có thể uống rượu mừng cử cô ấy với Mộc Thanh!” Trịnh Luân nghe xong lời hắn nói, ngay tức khắc liền vui vẻ: “Emccảm thấy An An và bác sĩ Mộc rất hợp nhau, bọn họ về sau sẽ rất hạnh phúc!" Trịnh Kinh yên lặng đem Trịnh Luân ôm vào trong lòng ngực của mình, dùng âm thanh trầm thấp mà kiên định nói: “Thất Thất, anh cũng sẽ làm em hạnh phúc, tin tưởng anh!” Mỗi lần bị Trịnh Kinh kêu Thất Thất, Trịnh Luân đều sẽ rất vui. Cô trước kia không thích cái tên Thất Thất này, bởi vì nó đại biểu cho đoạn quá khứ hắc ám mà thống khổ của cô, đại diện cho việc rét lạnh và đói khát. Mà hiện tại, cô lại thích Trịnh Kinh gọi cô như vậy. Bởi vì chỉ khi cô là thất thất, không phải Trịnh Luân, mới có thể chứng minh, cô và Trịnh Kinh không phải anh em, bọn họ không có quan hệ huyết thống, yêu đối phương, không phải sai. Nàng dựa vào lồng ngực của Trịnh Kinh, cảm thụ được cảm xúc khi tim hắn đập, vô cùng hạnh phúc vào ấm áp. Cô không nghĩ sẽ làm cho Trịnh Kinh khó xử, cho nên nhẹ giọng nói: “Anh, em cảm thấy chúng ta như vậy cũng đã rất tốt, em không cần mạo hiểm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]