Chương trước
Chương sau
Mộc Thanh rất nghiêm túc!
Việc này sao được!
Triệu An An gấo đến nước mắt cũng sắo rơi ra: “Không không không, anh ngàn vạn lần đừng cầu hôn, cho dù cầu hôn em cũng sẽ không đáp ứng anh, đến lúc đó người mất mặt nhiều nhất chính là anh!”
Mộc Thanh nhướng mày: “Vậy thì em đáp ứng không phải là được rồi sao?”
“Em sẽ không đáp ứng! Không được cầu hôn, em nói không cần là không cần, nếu anh dám cầu hôn em, em....em sẽ bỏ chạy, chạy trốn tới nơi mà không có ai biết em, không bao giờ trở lại nữa!"
Mộc Thanh hoảng sợ, lập tức ôm chặt cô: “Được được được, em không cần trốn, anh không cầu hôn là được! Chỉ cần em không đi, cái gì anh cũng đều đáp ứng em! Đừng làm cho anh tìm không thấy em, cái loại cảm giác này…… Quá dày vò, An An, đừng làm cho anh nếm thử một lần nữa, anh sẽ điên mất!”
“Anh không cầu hôn thì em không đi!” Triệu An An khổ sở muốn chết, cô ghé vào lồng ngực Mộc Thanh, dùng sức chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống.
Cô rất sợ Mộc Thanh cầu hôn với cô, vạn nhất cô xúc động rồi liền đáp ứng thì làm sao bây giờ?
Vạn nhất bọn họ mới vừa đính hôn thì cô liền chết mất thì làm sao bây giờ!
“Anh không cầu, em cứ làm ở trường học đi. Chỗ nào cũng không được đi, nghe không?"
Triệu An An thở dài nhẹ nhõm một hơi, con mắt hồng hồng gật đầu.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi đồng thời trong lòng cảm thất mất mát.
Cô cũng muốn có một nghi thức cầu hôn long trọng!
Triệu An An đem khát vọng trong đáy lòng kia chôn dấu xuống, cô muốn cùng Mộc Thanh trải qua cuộc sống bình an. Như vậy thôi cô cũng thấy đủ. Nói không chừng Mộc Thanh cũng sẽ không yêu cô, nên sẽ không quá thương tâm.
Ngày nào, Mộc Thanh cũng vẫn luôn ở bên Triệu An An, cậu tựa như sợ Triệu An An nhân lúc cậu không để ý mà chạy mất, cậu vẫn luôn nắm chặt tay Triệu An An không chịu buông ra, cho đến khi tự mình đưa Triệu An An về Triệu gia, cậu mới yên tâm rời đi, trở lại chung cư của chúng mình.
Nhưng mà, mới về nhà một lúc, Mộc Thanh liền lập tức gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần: “Cảnh thiếu, cho tôi mượn sáu cái máy bay trực thăng.”
“Nhiều như vậy? Làm gì?”
“Cầu hôn!”
Đầu dây điện thoại bên kia hồi lâu không có tiếng nói. Cảnh Dật Thần luôn luôn đạm mạc trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia nhàn nhạt tươi cười, thấp giọng nói: “Được, cho cậu mượn.”
Cúp điện thoại, Mộc Thanh liền bắt đầu chuẩn bị đồ để cầu hôn.
Đầu tiên chính là nhẫn kim cương.
Hiện tại khẳng định là không kịp rồi, nhưng cậu có thể lựa chọn một cái thích hợp với Triệu An An nhất, một cái nhẫn kim cương xa hoa nhất, đáng quý nhất.
Màn đêm buông xuống, Mộc Thanh liền trực tiếp lên phi cơ đi tới Thụy Sĩ, tự mình đi chọn nhẫn.
Đương nhiên, trừ nhẫn ra, cậu còn giúp Triệu An An mua những trang sức xa hoa khác.
Triệu gia kinh doanh châu báu, cái loại châu báu bảo vật gì mà Triệu An An chưa gặp qua? Mộc Thanh biết Triệu An An ánh mắt rất cao, hơn nữa cô trên cơ bản đều không mang trang sức, muốn tìm một đồ vật làm cô vừa lòng là một việc tương đối khó khăn.
Mộc Thanh mất một thời gian rất dài mới chọn được một cái mà cậu vừa lòng.
Cậu tìm được chiếc nhẫn kim vương vừa lòng song thì không lập tức về nước, mà là đi tới trang viên hoa hồng nước pháp, đem toàn bộ hoa hồng ở trang viên mua tất, đưa về thành phố A.
Lăn lộn suốt bốn ngày, Mộc Thanh mới về nước.
Cậu nói mất ba ngày. Nhưng giờ vượt quá một ngày.
Cậy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có quá mức rối rắm.
Cậu định cho Triệu An An một kinh hỉ.
Triệu An An liên tiếp bốn ngày đều không nhìn thấy Mộc Thanh, trong lòng cô cảm thấy rất kỳ quái, ngày đó không phải lúc rời đi vẫn tốt sao? Sao tự nhiên lại biến mất? Cô tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể cũng không thấy, gọi điện thoại anh cucng không nghe.
Trong lòng cô có chút thấp thỏm bất an, chẳng lẽ, cô sống chết không cho Mộc Thanh cầu hôn, làm cho hắn hoảng sợ? Hay là nơi này có quá nhiều người theo đuổi, làm cho Mộc Thanh tức giận?
Cô mấy ngày nay vẫn luôn ngờ vực, cũng may Trịnh Kinh mỗi ngày đều tới nơi này nói chuyện với cô, cô cũng không quá buồn.
Hơn nữa cô cảm thấy Trịnh Kinh gần đây rất kỳ quái, lời nói luôn là làm cô cảm giác bên trong có hàm nghĩa khác, ngay cả ánh mắt cũng không đúng.
Còn có chính là, Trịnh Kinh tới cũng quá nhiều lần!
Càng cổ quái chính là, hắn cư nhiên còn không ngừng tặng quà cho cô, ngẫu nhiên giúp cô đuổi người tới theo đuổi.
Nghi vấn trong lòng cô càng lúc càng lớn, cô tổng cảm thấy Trịnh Kinh ấp ủ cái âm mưu gì đó!
Nhưng cô mỗi lần hỏi Trịnh Kinh, Trịnh Kinh đều trả lời dường như không có việc gì, còn chê cười cô tự mình đa tình, chê cười cô suy nghĩ nhiều quá!
Hiện tại ngay cả chính cô còn hoài nghi chính mình có chút tố chất thần kinh!
Mộc Thanh như thế nào còn không xuất hiện, rốt cuộc đi đâu vậy? Có cậu ở bên cạnh cô mới cảm thấy tương đối kiên định!
Triệu An An không có nhắc mãi lâu lắm, Mộc Thanh liền xuất hiện, hơn nữa lần này đây còn dùng cách thức cô không thể tưởng tượng được để xuất hiện!
Mùa thu ở thành phố A, không khí tươi mát, thời tiết sáng sủa, đám mây trắng tinh trôi trên bầu trời xanh thẳm, mặt trời ôn nhu tản ra ánh sáng ấm áp, chiếu vào người, như mạ một lớp vàng.
Vườn trường đại học X phong cảnh như họa, cây cối xanh biếc, phong diệp đỏ như lửa, thu cúc, đẹp như cảnh sắc nơi danh lam thám cảnh.
Trên bầu trời không biết khi nào có thứ đáp xuôang làm cho vô số nữ sinh hưng phấn quá độ thét chói tai.
Bởi vì, bầu trời toàn là hoa hồng vũ.
Sáu giá máy bay trực thăng bay xoay quanh trên bầu trời vườn trường đại học X, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hồng từ trên bầu trời rơi xuống, hình thành một cảnh tượng cực kì đồ sộ.
Có một học sinh hệ sinh vật học tài năng nhặt cánh hoa hồng trên mặt đất lên, ngay tuéc khắc kinh ngạc thất thanh cảm thán: “Đây là hoa hồng của người phổ la nước Pháp! Hoen nữa vừa mới hái được chưa đến mười hai giờ. Đây là hoa hồng mới vận chuyển từ nươc pháp về!"
“Trời ạ, mau xem, trên cánh hoa còn mang theo giọt sương mới! Thật tốt nghe!”
“Đây là ai mà thổ hào như vậy! Đem hoa tất cả hoa hồng đều biến thành cánh hoa rải xuống như vậy, làm tớ đau lòng chết đi được!!”
“Trường học của chúng ta đều thành biển hoa hồng, thật là đẹp! Nơi nơi đều là hương thơm nhẹ của hoa hồng, thật lãng mạn a!”
……
Chờ máy bay trực thăng chậm rãi giảm xuống, cho đến khi cách mặt đất chỉ còn mấy trăm mét, học sinh trong trường lại phát tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác.
Bởi vì sáu giá máy bay trực thăng mỗi một cái đều treo biểu ngữ màu đỏ, tất cả mọi người đều nhìn rõ ở trên đó ghi.
“Triệu An An, em có nguyện ý gả cho anh không?”
“Triệu An An, anh đã chờ em rất lâu!”
“Triệu An An, cuộc đời này trừ em ra anh không cưới ai.”
“Triệu An An, anh sẽ dùng cả đời để bảo vệ em.”
“Triệu An An, chân trời góc biển anh cũng đi cùng em.”
“Triệu An An, anh yêu em!”
Nhìn thấy trên biểu ngữ viết ba chữ “Triệu An An” to, tất cả giáo viên đều sôi trào!
Ai mà không biết Triệu An An là hiệu trưởng mỹ nữ mới nhận chức của trường bọn họ a!
Gần đây cô vẫn luôn là đề tài nóng nhất ở trường học! Đầu tiên là bối cảnh lớn hỗ trợ lên làm hiệu trưởng, sau đó lại kiếm được mấy trăm triệu tiền quyên góp, bao nhiêu học bổng liền được nhận!
Cô lại còn được cầu hôn!
Hơn nữa lại còn oanh oanh liệt liệt như này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.