Chương trước
Chương sau
Bắt mạch là dựa vào thiên phú cùng kinh nghiệm, thiên phú của Mộc Thanh như vậy là đã đủ rồi, nhưng kinh nghiệm của hắn còn kém xa lão gia tử, cho nên rất nhiều lúc, lão gia tử có thể nhìn ra vấn đề, hắn lại nhìn không ra.
Thời gian Mộc Vấn Sinh bắt mạch cho Cảnh Dật Nhiên rất dài.
Tuy rằng y thuật của Mộc Thanh kém ông, nhưng thật ra cũng đã cực kì lợi hại, lý thuyết của hắn rất vững chắc, khiếm khuyết duy nhất chỉ là kinh nghiệm mà thôi. Nếu hắn không thể nhìn thấy vấn đề của Cảnh Dật Nhiên, vậy có thể nói vấn đề của Cảnh Dật Nhiên có chút phúc tạp hiếm thấy, ông cần phải cẩn thận xem xét một chút.
Một giờ sau, trên trán Mộc Vấn Sinh toàn là mồ hôi.
Bắt mạch rất hao tổn tâm trí, lão gia tử đã lớn tuổi, dùng thời gian dài như vậy để bắt mạch ông có chút chịu không nổi.
Mộc Thanh tự nhiên lấy khăn lau mồ hôi trên trán ông, sau đó đứng bên cạnh ông nội, chờ đợi kết quả cuối cùng và sự dốc lòng dạy dỗ của ông nội.
Lại qua nửa giờ, Mộc Vấn Sinh mới thu hồi tay, rồi sau đó, ông bắt đầu chỉ dạy Mộc Thanh nhận biết vấn đề của Cảnh Dật Nhiên nằm ở chỗ nào.
Đây là ca bệnh rất tốt, lão gia tử không vội vã chữa trị cho Cảnh Dật Nhiên, mà coi hắn ta như tài liệu giảng dạy, kỹ càng tỉ mỉ giải thích, để Mộc Thanh có sự nhận thức kĩ càng nhất.
Tiểu Lộc không lên tiếng, cô yên tĩnh ngồi ở chỗ kia nghe Mộc Vấn Sinh nói một chuỗi dài những từ ngữ chuyên ngành mà cô không hiểu.
Tuy rằng nghe không hiểu nhưng cô cũng hiểu được, lão gia tử biết lí do mấu chốt làm Cảnh Dật Nhiên hôn mê.
Chỉ cần dựa vào điểm này, liền mang cho Tiểu Lộc hy vọng rất lớn.
Mộc Vấn Sinh giảng giải hơn một giờ, lúc này mới ngừng lại.
Giữa trưa sau nghỉ ngơi trong chốc lát, thể lực và tinh lực của Mốc Vấn Sinh đều khôi phục rất tốt, ông mới mang theo Mộc Thanh một lần nữa tiến vào phòng vô trùng, bắt đầu tiến hành châm cứu cho Cảnh Dật Nhiên kéo dài hơn hai giờ đồng hồ.
Sau khi kết thúc châm cứu, sắc mặt Mộc Vấn Sinh có chút tái nhợt, mà vốn dĩ Cảnh Dật Nhiên sắc mặt tái nhợt, tuy rằng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trên mặt lại có huyết sắc, thoạt nhìn trạng thái tốt hơn không ít.
Lúc Mộc Vấn Sinh châm cứu, Mộc Thanh vẫn luôn ở bên cạnh học tập.
Hắn nhìn thủ pháp châm cứu tuyệt diệu của ông nội, trong lòng khâm phục không thôi.
Loại thủ pháp này, hiện tại căn bản hắn không thể làm được.
Toàn thế giới chỉ sợ cũng chỉ có một mình Mộc Vấn Sinh có thể làm được, đối với tình hình của Cảnh Dật Nhiên, Tây y không dùng được, chỉ có thể dựa vào phương pháp châm cứu của Trung y.
Nói cách khác, hiện tại chỉ có một mình lão gia tử có thể cứu Cảnh Dật Nhiên.
Mỗi một lần nhìn ông nội ra tay cứu người, trong lòng Mộc Thanh liền chấn động một lần, càng coi trọng việc kế thừa y thuật của Mộc gia thêm một phần, ông nội lợi hại như vậy, y học của Mộc gia uyên thâm, tuyệt đối không thể bị hủy hoại trên người hắn.
Thật ra hắn có thể hiểu nguyên nhân Mộc Vấn Sinh không cho hắn cưới Triệu An An.
Triệu An An không thể mang thai, có nghĩa là hắn không thể có đời sau.
Nếu hắn không có con của mình, nếu không thể rộng lượng đem toàn bộ y thuật truyền cho người khác, như vậy chờ đợi hắn, sẽ là y thuật tuyệt mật của Mộc gia không có ai kế thừa, trải qua mấy chục thế hệ dốc hết tâm huyết nghiên cứu đều bị thất truyền.
Lão gia tử vẫn luôn chờ đợi hắn có thể sớm có một đứa con của mình, để ông có thể tự tay dạy dỗ chắt trai, đem y thuật Mộc gia truyền lại phát dương quang đại.
Đây là có thể cứu vớt vô số sinh mệnh quý giá vô cùng, tổ huấn của Mộc gia chính là, thà rằng vứt bỏ mạng sống, cũng muốn giữ được y thuật.
Ai đem y thuật tổ truyền chôn vùi, chính là tội nhân thiên cổ của Mộc gia.
Trước mắt trong thế hệ nhỏ tuổi của Mộc gia, không có một ai thông minh có thiên phú với y thuật.
Thiên phú này chỉ có thể dựa vào khả năng di truyền, cho nên Mộc Vấn Sinh rất xem trọng đứa bé của Mộc Thanh, bởi vì Mộc Thanh là người có thiên phú về y học cao nhất của Mộc gia.
Ông không có khả năng đi nhân nuôi một đứa bé có tư chất hơn người về thừa kế y thuật Mộc gia, lúc này sẽ vi phạm tổ huấn Mộc gia, thứ hai, không phải người của Mộc gia thì vẫn sẽ có sự xa cách, sé thiếu một phần trách nhiệm đối với những y thuật được truyền thừa.
Mộc Vấn Sinh đứng lên, thật mạnh vỗ bả vai cháu trai, thở dài nói: “A Thanh, ông nội không sợ gì khác, chỉ sợ Mộc gia chúng ta không có người kế thừa! Nếu là như vậy, ông không có mặt mũi nào để đi gặp liệt tổ liệt tông Mộc gia!”
Mộc Thanh hổ thẹn vạn phần, trong lòng khó chịu, hốc mắt hắn ửng đỏ, nghẹn ngào nói: “Ông nội, cháu trai bất hiếu! Làm ngài bị liên luỵ!”
Hắn từ nhỏ đã vì mình mang họ Mộc mà kiêu ngạo, từ nhỏ liền lớn lên trong ánh hào quang “Thần y” của ông nội, cho tới nay, hắn coi trọng gia tộc hơn bất kì thứ gì.
Mộc Vấn Sinh đã từng muốn hắn cưới Dương Mộc Yên, kỳ thật không đơn giản là vì Dương gia có thể cung cấp cho Mộc tài lực cường đại nhất, mà bởi vì Dương Mộc Yên từ nhỏ đã mang danh “Thần đồng”, đồn đãi cô ta cực kỳ thông tuệ, đã gặp qua là không quên được, chỉ số thông minh cực kì cao.
Nếu cùng cô gái như vậy sinh đứa bé, để đứa bé kế thừa bộ gen ưu việt của ba mẹ, vừa sinh ra sẽ có ưu thế bẩm sinh không gì sánh bằng, về sau học y thuật sẽ rất hiệu quả.
Vì lí do này nên Mộc Vấn Sinh chỉ đề cập qua một lần, sau này không nhắc lại lần nào nữa.
Ông yêu thương Mộc Thanh, không muốn ép buộc hắn cưới một cô gái hắn không yêu làm vợ.
Nhưng nếu cháu trai không có con, sẽ là một vấn đề rất khó giải quyết.
Mộc Vấn Sinh vừa mới châm cứu xong, sắc mặt cực kì mỏi mệt, thoạt nhìn già nua hơn với ngày thường rất nhiều.
Trong lòng Mộc Thanh khổ sở, ông nội đã lớn tuổi, đều chỉ lo lắng chuyện của hắn.
Ông mỗi ngày đều ở cùng với Cảnh Thiên Viễn, nhìn người ta có chắt trai, trong lòng nhất định hâm mộ không chịu được!
Giống như Mộc Vấn Sinh biết trong lòng cháu trái cũng không chịu nổi, ông từ ái vỗ đầu cháu trai, khó khi nào dùng giọng ôn hòa nói chuyện với cháu trai.
“Nhà chúng ta chỉ mình cháu có thiên phú cao nhất, từ nhỏ đã đi theo ông, mẹ cháu cũng có ít nhiều oán hận với ông, ghét bỏ lão già như ông cướp con trai của mình, thế cho nên cháu thân thiết với ông hơn, nhưng lại hơi xa lạ với mẹ.”
“Không có, ông nội, mẹ cháu vẫn rất tôn kính ngày, những gì cháu có được ngày hôm này, tất cả đều là công lao của ông, mẹ cháu nói, nếu cháu đi theo mẹ, khẳng định không có thành tựu như ngày hôm nay.”
Mộc Vấn Sinh nhẹ nhàng lắc đầu.
Con dâu xác thật tôn kính ông, nhưng cũng có oán hận.
Cũng rất bình thường, ông tước đoạt quyền hạn một người mẹ, Mộc Thanh tuổi nhỏ, từ thơ ấu đã được ông dạy dỗ đến khi trưởng thành, số lần con dâu ôm Mộc Thanh rất ít, trừ phi nó không yêu thương Mộc Thanh, nếu không trong lòng nhất định sẽ khó chịu.
Nhưng Mộc Vấn Sinh cũng không hối hận vì đã làm như vậy.
Thiên phú của Mộc Thanh rất tốt, đương nhiên cũng do từ bé ông đã bồi dưỡng hứng thú học y của hắn, kể cả bị con dâu oán trách ông cũng nhận.
Mộc Thanh thật sự không thân thiết với ba mẹ, hắn thân với ông nội nhất, cái này chính hắn cũng biết.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt.
Bà nội qua đời sớm, ông nội vẫn luôn chỉ có một mình, hắn có thể hầu hạ dưới gối, hiếu kính lão nhân gia là việc nên làm.
Kể cả ba mẹ không có hắn, hai người cũng có thể làm bạn với nhau, hơn nữa không có bóng đèn như hắn tình cảm hai người càng gắn bó như keo sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.