Chương trước
Chương sau
Những chuyện xảy ra vào mấy ngày nay đều quá nguy hiểm, đêm nào Cảnh Dật Thần cũng phải làm việc, từ sau khi không liên lạc được với Tiểu Lộc, anh lại phải tự mình đi tìm cô.
Thượng Quan Ngưng rất sợ Cảnh Dật Thần lại bị Đường Thư Niên gài bẫy, cho nên trái tim cô lúc nào cũng bị treo lên cao.
Bây giờ biết được Đường Thư Niên đã chết, trong lòng cô thoải mái hơn rất nhiều.
Cô không muốn rời khỏi Cảnh Dật Thần chút nào, cô cứ muốn ôm anh như vậy, không cho anh rời đi.
Cảnh Dật Thần biết, Thượng Quan Ngưng là người hiểu chuyện, cô chưa bao giờ quấy rầy anh khi anh đang làm việc.
Hôm nay cô lại phá vỡ quy tắc này, lúc anh làm việc cũng muốn đi theo bên cạnh anh. Rất rõ ràng, chuyện hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Cảnh Dật Thần có chút đau lòng, lúc anh chưa để ý thì anh đã ôm Thượng Quan Ngưng vào lòng.
Nhưng mà, giải quyết Đường Thư Niên xong làm anh thoải mái không ít. Người này luôn là cây kim trong lòng anh, nhất là, hắn luôn mơ ước người phụ nữ của anh, hắn lại trốn rất giỏi, cho nên rất khó để giết hắn.
Tiểu Lộc đúng là giỏi mà, ngày mai phải hỏi xem cô ấy cần gì để thưởng cho mới được.
Anh không cúi đầu trước Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà Tiểu Lộc hoàn thành nhiệm vụ có độ khó cao như vậy, anh không thể không khen thưởng.
Giết chết Đường Thư Niên mà anh kiêng kỵ nhiều năm, còn có bà xã ôn nhu nằm trong ngực, trong lòng Cảnh Dật Thần cực kỳ thoải mái và mềm mại.
Nếu không phải cần xử lý mọi chuyện, chắc chắn bây giờ anh sẽ không ngồi ở đây, mà là ôm cô lên giường, ôm cô vào lòng, để cô ngủ một giấc thật yên ổn.
Cũng may người anh bồi dưỡng đã có thể tự mình đảm nhiệm một phía, không cần anh phải tự làm tất cả, lúc đầu chuyện xử lý Đường Thư Niên phải làm rất lâu, nhưng vì muốn tiết kiệm thời gian nên anh cho thủ hạ một vài mệnh lệnh, 20 phút sau, chuyện hôm nay đã được giải quyết.
Anh tắt cuộc gọi cuối cùng, ôm bà xã vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh, bước vào phòng ngủ.
Hai người nằm trên giường, Cảnh Dật Thần ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, thấp giọng nói: “Không sao, đừng sợ, A Ngưng, anh vẫn ở bên cạnh em.”
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, tìm vị trí thoải mái trong lòng anh, ôm thắt lưng anh, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Có Cảnh Dật Thần ở bên cạnh, cô luôn ngủ rất ngon, rất thoải mái.
Ngày hôm sau rời giường, Cảnh Dật Thần phát hiện, Thượng Quan Ngưng vẫn dính vào anh như trước, ôm chặt anh không chịu buông tay.
Khoé môi anh xuất hiện ý cười thản nhiên, cô gái của anh ngày càng không thể rời khỏi anh.
“Heo con, còn chưa chịu rời giường hả? Nắng phơi đến mông rồi!”
Cảnh Dật Thần vỗ nhẹ lên mông Thượng Quan Ngưng, nhịn không được mà hôn lên trán cô.
Cô gái của anh, càng ngày càng đẹp, hai má trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dưới ánh nắng buổi sáng, da thịt hoàn mỹ không có chút tỳ vết, làm anh nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Hôm qua ngủ quá trễ cho nên bây giờ Thượng Quan Ngưng vẫn còn rất buồn ngủ, cô mơ màng mở mắt, nói bằng giọng mệt mỏi pha chút làm nũng: “Mấy giờ rồi? Em mệt quá...”
Cảnh Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô thì lập tức ôn nhu nói: “Không sao, ngủ đi, muốn ngủ đến mấy giờ cũng được.”
Bây giờ đã hơn chín giờ, bình thường Thượng Quan Ngưng đã rời giường từ lâu, nhưng mà đêm qua ngủ muộn, Cảnh Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô lại không nỡ gọi cô thức dậy.
Nhưng mà, Cảnh Dật Thần không nỡ gọi cô gái của mình thức dậy, nhưng có người lại nỡ.
Một lát sau, tiếng khóc của Cảnh Duệ truyền đến, xem chừng là đói tỉnh.
Thượng Quan Ngưng nghe thấy tiếng khóc của Cảnh Duệ thì lập tức tỉnh táo, cũng không ôm Cảnh Dật Thần nữa mà chạy khỏi ổ chăn, ngay cả dép cũng không mang, trực tiếp chạy đến phòng con, vừa chạy vừa gọi: “Duệ Duệ ngoan, mẹ ở đây, Duệ Duệ không khóc, mẹ cho con ăn...”
Vừa rồi Cảnh Dật Thần có thể cảm nhận được vị trí của mình ở trong lòng bã xã rất cao, thế nhưng lúc này anh cảm thấy mình còn không bằng con, Thượng Quan Ngưng chỉ cần nghe thấy tiếng khóc của Cảnh Duệ thì sẽ quên mất anh, dịu dàng đi dỗ con.
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ cầm dép lê của Thượng Quan Ngưng đi vào phòng trẻ con.
Thím Nguyệt nhìn thấy một nhà ba người đều ở đây thì thức thời lui ra ngoài. Bà rất chịu khó, sáng sớm liền rời giường, lúc này Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần đều ở trong phòng Cảnh Duệ nên bà đi xuống bếp, giúp chị Phương chuẩn bị bữa sáng.
Cảnh Duệ được bú sữa thì không khóc nữa, có lẽ là được ăn nên rất vui, bé nhìn thấy Thượng Quan Ngưng thì quơ quơ cánh tay bé nhỏ cười với cô.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy con trai trong lòng, tình thương của mẹ không gì so sánh được, cô nhẹ nhàng vỗ về Cảnh Duệ, thấp giọng khen con: “Duệ Duệ thật ngoan, lớn lên sẽ là người tốt!”
Cảnh Dật Thần cúi người cẩn thận mang dép vào cho Thượng Quan Ngưng: “Không phải đã nói với em rồi sao, không nên vội vàng, phải mang dép, mặt đất lạnh.”
Thượng Quan Ngưng cười với anh, nói đúng lý hợp tình: “Chẳng phải em có anh rồi sao?”
Cảnh Dật Thần bị giọng điệu đứng đắn của cô làm cho bật cười: “Thì ra anh là bảo mẫu của riêng em, chuyên môn chạy theo sau mang dép cho em!”
Thượng Quan Ngưng nhíu mày: “Sao, anh không muốn?”
“Nguyện ý, nguyện ý!” Cảnh Dật Thần vội vàng biểu đạt lòng trung thành, nói nghiêm túc: “Mặc cho thiếu phu nhân sai bảo! Đừng nói là mang dép, chính là làm dép cho em mang cũng được!”
Thượng Quan Ngưng lập tức vui vẻ nở nụ cười, thật tốt khi có anh ở bên cạnh!
Cả thế giới đều ấm áp!
Một ngày trôi qua rất nhanh, sau khi Cảnh Dật Thần ăn sáng xong liền vội vàng chạy ra ngoài, bên chỗ Đường Thư Niên còn có chuyện chưa xử lý xong, Cảnh Dật Thần phải tiếp nhận tài sản và thế lực trong tay hắn, một ngàn triệu mà hắn lấy từ chỗ của Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần cũng phải lấy về.
Số tiền này không phải là con số nhỏ, Đường Thư Niên lấy tiền, chưa kịp xài đã chết, tuy muốn lấy lại cũng tốn không ít nhân lực, nhưng không phải là chuyện gì khó khăn.
Đường Thư Niên xây dựng rất nhiều thế giới ngầm tại B thị, bây giờ tất cả đều rơi vào trong tay Cảnh Dật Thần.
Những thế giới ngầm đó có thông đạo rắc rối với vô số tầng hầm, cực kỳ thích hợp để che giấu thế lực.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Đường Thư Niên, Cảnh Dật Thần đem tất cả những chuyện còn lại giao cho Lý Phi Đao, lúc trước hắn là xã hội đen, đối với việc mua chuộc thủ hạ của Đường Thư Niên, hắn rất quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.