Chương trước
Chương sau
Mộc Thanh lại lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Tôi đã để Cảnh thiếu dùng thuốc kháng sinh, tạm thời không thể lại châm cứu, vốn đang có thể dùng rượu cồn để lau người cho cậu ấy, nhưng cả người cậu ấy đều là vết thương, không thích hợp dùng cách này để hạ nhiệt độ. Cho nên trước mặt nhiệt độ cơ thể của cậu ấy không có cách nào giảm được.”
Hắn t thấy Thượng Quan Ngưng mày càng ngày càng nhíu chặt, sự đau đớn cùng lo lắng trong ánh mắt khiến hắn cũng cảm thấy đau lòng, lập tức lại nói: “Chị dâu yên tâm, tình trạng cơ thể của Cảnh thiếu tôi rõ ràng nhất, hiện tại tuy rằng bị sốt, nhưng không quan trọng, đây là do cơ thể cậu ấy tự động có phản ứng với những vết thương, chỉ cần không đặc biệt sốt cao, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu ấy. Tôi sẽ đúng giờ kiểm tra thân thể của cậu ấy, nếu nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, tôi sẽ nghĩ cách hạ nhiệt độ cho cậu ấy.”
Thượng Quan Ngưng biết lúc này bị sốt cũng sẽ không mất mạng, cô chỉ là quá đau lòng Cảnh Dật Thần —— liên tục bị sốt sẽ làm hắn càng thêm khó chịu.
Nhưng mà lúc này không có biện pháp nào tốt, Mộc Thanh lại không đề nghị cho Cảnh Dật Thần dùng thuốc giảm đau, cho nên Cảnh Dật Thần chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười cảm kích với Mộc Thanh: “Tốt, tôi đã biết, anh nhanh chóng nghỉ ngơi đi, đã mệt mỏi một ngày rồi.”
Đâu chỉ là mệt mỏi một ngày, Thượng Quan Ngưng biết, từ lúc mấy người họ đi vào bệnh viện, Mộc Thanh chưa từng ăn miếng cơm nào một ngụm nước cũng chưa từng uống, đã liên tục làm việc gần mười tiếng đồng hồ.
Kể cả cơ thể hắn có làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng được, trong đôi mắt đều là tơ máu, biểu tình cũng cực kì mỏi mệt.
Mộc Thanh lại sang sảng cười nói với Thượng Quan Ngưng: “Không có việc gì, chỉ cần mọi người không sao, tôi mệt thêm chút nữa cũng đáng giá, toàn bộ kiến thức y học của tôi không phải dùng để cứu mạng người sao, tôi cũng chỉ có một việc này là có thể so sánh với Cảnh thiếu, đây là việc mà tôi tự hào nhất!”
Hắn cười nói vài câu với Thượng Quan Ngưng, lại cam đoan với cô Cảnh Dật Thần sẽ không có việc gì, lúc này mới xoay người rời đi.
Lúc đóng cửa, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngưng dùng ánh mắt thâm tình mà quan tâm nhìn chằm chằm Cảnh Dật Thần đang nằm trên giường bệnh, tình cảm của cô nhiều như vậy, không màng tất cả, khiến người khác động lòng.
Lúc mới bắt đầu Mộc Thanh không hiểu vì sao Cảnh Dật Thần chỉ quen biết Thượng Quan Ngưng trong một thời gian ngắn, liền dùng rất nhiều thủ đoạn để cưới cô về nhà.
Từ trước tới nay Cảnh Dật Thần không phải là một người dễ xúc động, ngược lại, hắn làm việc cực kì lý trí, trước nay đều không xử sự theo cảm tính, chuyện kết hôn là việc duy nhất mà Mộc Thanh cảm thấy hắn xử sự theo cảm tính.
Nhưng mà sự thật đã chứng minh, ngay cả việc kết hôn cũng không phải hắn nhất thời xúc động, không phải xử sự theo cảm tính.
Hắn biết Thượng Quan Ngưng cực kì thích hợp với hắn, hắn sợ Thượng Quan Ngưng ttrốn khỏi hắn, mới có thể gấp không chờ nổi dùng nhất dùng phương thức hữu hiệu nhất để trói buộc cô, khiến cô chỉ có thể ở bên cạnh mình.
Mộc Thanh rất bội phục Cảnh Dật Thần, ánh mắt thật là tốt, hoặc là không nói chuyện yêu đương, nếu đã nói chuyện yêu đương thì sẽ đáng tin cậy nhất, tình cảm sâu đậm nhất.
Tình cảm của hai người bọn họ, theo năm tháng trôi qua, dần dần nhiều hơn, hiện tại sớm đã tuy hai mà một.
Nếu hiện tại một trong hai người xảy ra chuyện gì, chỉ sợ người còn lại cũng không thể sống nổi.
Tình yêu tốt đẹp nhất trên thế giới cũng chỉ như thế này thôi, nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc răng long, tình cảm chân thành tha thiết.
Không biết hắn cùng Triệu An An khi nào có thể giống như bọn họ, sinh tử gắn bó, mặc dù trải qua nhiều mưa gió, cũng giống như mối tình đầu, yêu thương đối phương.
Mộc Thanh cũng không dám hy vọng xa vời.
Dưới bầu trời này, chỉ có một Cảnh Dật Thần, cũng chỉ có một Thượng Quan Ngưng, hắn ở bệnh viện tiếp xúc nhiều người bệnh như vậy, không thấy ai có tình cảm như họ.
Hắn nhẹ nhàng kéo cửa phòng bệnh, gật đầu chào hỏi Lý Đa cùng Lý Phi Đao đang canh giữ bên ngoài, rồi sau đó nhanh chóng rời đi.
Phòng bệnh, Thượng Quan Ngưng ngồi bên mép giường của Cảnh Dật Thần.
Bởi vì cô quá mức lo lắng, nên xem nhẹ thân thể đang dần dần không khoẻ cùng sự đau đớn.
Máu của Tiểu Lộc đã bắt đầu mang lại những di chứng đầu tiên, cả người cô đều ê ẩm, xương cốt bắt đầu dần dần xuất hiện đau đớn, nhưng hiện tại vẫn chưa nghiêm trọng lắm, Thượng Quan Ngưng cũng không quan tâm.
Bàn tay trắng như ngọc của cô, gắt gao cầm tay của Cảnh Dật Thần, nhìn khuôn mặt tái nhợt cảu hắn, nhớ tới hắn lẻ loi một mình đứng giữa đống thi thể, đối chọi với nhiều người đàn ông cường tráng như vậy, nhớ tới chuyện xưa mười một năm trước mà Đường Thư Niên đã kể, khiến cô đau lòng không chịu nổi.
May mắn cô tới kịp lúc, may mắn cô mang theo Tiểu Lộc cùng đi, nếu không một mình cô, chẳng những không giúp được gì, ngược lại sẽ liên lụy hắn, nếu không nhiều người đánh hắn như vậy, hắn cũng không chống đỡ được bao lâu!
Trong lòng Thượng Quan Ngưng cực kì cảm kích Tiểu Lộc, lúc này đây, cô ấy đã giúp cô được một việc lớn! Sức chiến đấu của cô ấy rất mạnh mẽ, đã bảo vệ được mạng sống của cô và Cảnh Dật Thần!
Nếu cô biết chút võ thì tốt rồi, kể cả không thể giúp Cảnh Dật Thần, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.
Hôm nay lúc cô nhìn thấy Cảnh Dật Thần, tim cũng muốn vỡ nát.
Lúc mà cô tới nơi, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, thể lực cả người đã dùng hết!
Chẳng qua hắn vẫn luôn dùng ý chí mạnh mẽ của mình chống đỡ, không cho phép mình ngã xuống mà thôi!
Khiến lòng cô rất đau!
Hoàn cảnh khiến người khác ghê tởm như vậy, lúc cô nhìn thấy tầng hầm ngầm toàn là máu đã gần như muốn ngất đi, mùi máu tanh hôi khiến người khác ghê tởm, căn bản không ai có thể chấp nhận được!
Bên trong thi thể chồng chất như núi, thậm chí còn có một cơ thể đang thối rữa, chỉ còn lại có khung xương và từng đống xương trắng!
Chân tay đứt lìa rơi khắp nơi, âm trầm lại khủng bố, vừa nhìn thấy da đầu đã tê dại, mà Cảnh Dật Thần lại ở bên trong lâu như vậy!
Lúc cô mới đi vào, kém chút nữa thì ngất xỉu!
Thượng Quan Ngưng không biết hắn vào tầng hầm tư khi nào, nhưng nhìn thi thể đầy đất cũng biết, Cảnh Dật Thần khẳng định đã ở bên trong rất lâu.
Lúc cô nhìn thấy hắn, cả người đều là vết máu, chật vật như vậy!
Cảnh Dật Thần là người thích sạch sẽ đến cỡ nào a, ngày thường chỉ cần quần áo dính một chút tro bụi hắn sẽ cảm thấy không thoải mái, hắn ghét nhất có người chạm vào hắn, nhưng mà lại phải đối mặt với hơn một ngàn người tán công, cùng bọn họ tay không tấc sắt ra chiêu chém giết!
Hôm nay cô rốt cuộc đã biết được nguyên nhân tại sao Cảnh Dật Thần không thể bị người khác đụng vào, nhưng mà cô tình nguyện không biết!
Đường Thư Niên sao có thể vô sỉ như vậy!
Hắn ta chính là một cái kẻ điên, một tên tâm thần có tâm lý biến thái!
Thượng Quan Ngưng thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh Cảnh Dật Thần, nhắm mắt lại cảm nhận hô hấp của hắn, độ ấm của hắn, cô muốn dựa vào hắn gần một chút, muốn giúp hắn vuốt phẳng quá khứ bị thương.
Có ngón tay xẹt qua khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
“Sao lại khóc?”
Giọng nói trầm trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai, Thượng Quan Ngưng đột nhiên mở to mắt, kinh hỉ nói: “Dật Thần, anh đã tỉnh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.