Chương trước
Chương sau
“Anh nhìn xem anh nhìn xem, người của anh sao một chút kiên nhẫn cũng đều không có vậy?”
Bị người khác đánh gãy hồi ức tốt đẹp của hắn và Tiểu Lộc, cảnh Dật Nhiên rất bất mãn.
Hắn ngồi ngay ngắn, không vui nói: “ không phải tôi giảng giải cho anh biết thân phận của nữ nhân khí phách kia sao? Anh không biết tên cô ấy, không biết thân phận của cô ấy, sao có thể biết được quan hệ lợi hại trong đấy, làm sao có thể biết sự rối rắm thống khổ khi tôi muốn thả anh đi mà lại không thể thả anh đi?”
Đường Thư Năm đã rất lâu rồi không có bị người khác trêu chọc như vậy! Mấy năm nay hắn sống trong nhung lụa, thân phận bên ngoài tất cả đều là quyền cao chức trọng, bình thường người khác không dám trêu chọc hắn, người khác thấy hắn tất cả đều rất khách khí, nào có ai dám giống Cảnh Dật Nhiên như vậy, một chút ánh mắt cũng đều không yên ổn, lải nhải không ngừng!
Trong lòng hắn ngọn lửa nhỏ đã xớm biến thành ngọn núi lửa muốn phun trào, có khi chỉ trong một khắc tới nó sẽ phun trào ra!
Cảnh Dật Nhiên tựa như biết hắn không khống chế được muốn phát hỏa, hắn cười hì hì đứng lên, đi đến bên người Đường Thư Năm, giống như là anh em tốt của nhau, duỗi tay vỗ vỗ vai Đường Thư Năm, nói: “Anh trai, chị dâu tôi, cha tôi và cả người phụ của tôi đều bị anh nhốt ở tầng hầm ngầm, tôi còn chưa phát hỏa, anh hỏa cái rắm!”
Lồng ngực như núi lửa của Đường Thư Năm vì hành động của Cảnh Dật Nhiên mà ngay lập tức biến mất không thấy đâu, nhưng mà, hắn lại bùm một tiếng ngã xuống trên mặt đất, rồi sau đó liều mạng nôn ra.
Cảnh Dật Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Thư Năm ngã trên mặt đất co rút run rẩy, rồi sau đó không thể tin tưởng nhìn tay chính mình, thì thào nói: “Tôi đây là luyện thành công Hàng Long Thập Bát Chưởng trong truyền thuyết sao? Một cái tát liền làm cho đối phương phun bọt mép? Tiểu Lộc cũng như thế sao?”
Đường Thư Năm nghe được lời Cảnh Dật Nhiên nói, tức đến kém tí là hộc máu, thấy hắn lại định tát hắn thêm một cái xem hiệu quả, làm Đường Thư Năm sợ tới mức liều mạng chạy trốn.
Hắn miễn cưỡng khống chế được sự ghê tởm nôn mửa, lạnh giọng thét to: “Đừng chạm vào tao! Tao chán ghét bị người khác chạm vào, chánh xa một chút đi!”
Cảnh Dật Nhiên ngừng bước chân, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Úc, tôi đã biết, hóa ra anh cũng không thể bị người khác chạm vào! Trách không được tôi cảm thấy một màn kia có chút quen mắt, hóa ra là có phản ứng giống Cảnh Dật Thần y như đúc! Bất quá, tôi lại thấy thói sạch sẽ của anh còn nghiêm trọng hơn anh tôi không ít! Cảnh Dật Thần bị người khác chạm vào quần áo sẽ tức giận, nhưng sẽ không nôn ra, chỉ khi đụng tới làn da của anh mới có thể nôn ra.”
Đường Thư Năm hung tợn nhìn chằm chằm Cảnh Dật nhiên, trong lòng hắn ghê tởm không chịu được, vừa rồi bị Cảnh Dật Nhiên động vào vai, hắn hận không thể lập tức đi tẩy rửa bản thân một trăm lần!
Hắn đương nhiên bệnh còn nghiêm trọng hơn Cảnh Dật Thần!
Cảnh Dật Thần chỉ là bị đàn ông sờ soạng mà thôi, căn bản là không có bị đàn ông thượng, vận khí của Cảnh Dật Thần tốt nên dễ chạy trốn.
Nhưng là vận khí của hắn còn kém xa hơn Cảnh Dật Thần!
Hắn năm đó bị những mụ già và đám đàn ông tra tấn thảm, đã từng liên tục mấy ngày không thể ngủ, bị bọn họ coi như món đồ chơi thay phiên nhục nhã!
Cái loại sỉ nhục này, cả đời này hắn đều sẽ không quên! Hắn hận những người đó!
Tuy rằng những người đó đã sớm bị hắn giết chết, nhưng tâm lý của hắn vẫn còn tồn tại bóng ma, cho dù nỗ lực thế nào cũng không thể tiêu trừ!
Thậm chí theo thời gian trôi qua, tật xấu không thể đụng chạm của hắn ngày càng nghiêm trọng, người khác đụng tới quần áo hắn đều sẽ ainh ra phản ứng sinh lý mạnh mẽ.
Bộ dáng hiện tại của Đường Thư Năm so bới bộ dáng ngọc thụ lâm phong một giây đồng hồ trước kia hoàn toàn bất đồng, lúc này như là một chú cún đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ lưu lạc, cuộn tròn trên mặt đất, cả người đều hơi hơi phát run.
Cảnh Dật Nhiên đời này không hề biết đến hai chữ “Thiện lương” viết như thế nào, hắn thích nhất làm cái việc đánh chó rơi xuống nước như thế này, một chút cũng không đồng tình với Đường Thư năm.
Hắn bước nhanh tiến lên, vươn bàn tay có hơi lạnh sờ lên mặt Đường Thư năm một phen, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Đường Thư Năm chỉ cảm thấy cái loại tiếp xúc da thịt lạnh lẽo này còn làm cho người ghê tởm hơn, da mặt hắn và tay của Cảnh Dật Nhiên chạm vào nhau, cái loại cảm giác khó chịu cực kỳ nqfy lan truyền toàn thânnày hồi lâu đều chưa từng từng có lệnh người khó chịu cực kỳ cảm giác nháy mắt truyền khắp hắn toàn thân, làm hắn cả người đều rút gân nhi giống nhau không ngừng run rẩy, trong miệng càng là thống khổ nôn mửa không ngừng.
Cảnh Dật Nhiên nhìn sắc mặt Đường Thư Năm trắng bệch một mảnh, vẻ mặt may mắn vỗ vỗ ngực chính mình nói: “Ai nha, may mắn là tôi lui mau, bằng không khẳng định sẽ bị anh nôn phun hết lên người! Anh quả thật có tập xấu giống Cảnh Dật Thần, trước kia anh ta bị tôi không cẩn thận đụng phải mặt, nôn đến nỗi trời đất u ám! Nhưng tôi cũng đã bị anh ta đánh cho chết khiếp, anh ta bị đụng cách quần áo cũng không có phản ứng quá lớn. Bệnh của anh có chút nghiêm trọng a, bằng không, tôi lại đụng vào anh thêm một chút?”
Dạ dày Đường Thư Năm tất cả đều đã phun hết ra, hắn lúc này chỉ là thống khổ nôn khan mà thôi.
Nghe được lời Cảnh Dật Nhiên nói, hắn nôn khan cũng không rảnh lo, biểu tình dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo, giọng nói cũng chở nên thê lương vô cùng: “Cảnh Dật nhiên, mày mà đụng vào tao, tao sẽ làm cho người phụ nữ của mày đi tìm chết!”
Hắn vừa nói, liền lấy từ trong người một cái điều khiển mini từ xa, rồi sau đó ấn cái nút nhỏ màu xanh.
Trên hình ảnh theo dõi, trong tầng hầm ngầm có một chỗ nháy mắt đã xảy ra nổ mạnh kịch liệt, Cảnh Dật Thần, Thượng Quan Ngưng, Tiểu Lộc, còn có Đường Thư Năm vừa mới đánh gần hết ngàn thủ hạ, tất cả đều bị tạc bay đi ra ngoài.
Cảnh Dật Nhiên thấy Đường Thư năm lại dứt khoát lưu loát dùng kíp nổ cho nổ một chỗ thuốc nổ, mặt ngay lập tức đen như đáy nồi.
“Đường Thư Năm, mày rốt cuộc còn muốn sống hay không?! Người phụ nữ của tao cùng với hai vợ chồng Cảnh Dật Thần đều không thể chết! Nếu có một ai trong bọn chết, tao khẳng định sẽ đem tám đời nhà mày chôn cùng!”
“Cảnh Dật Nhiên, mày rốt cuộc chịu thừa nhận, tính mạng của từng người bọn họ đều rất quan trọng đối với mày! Những lời mày vừa nói chỉ là đánh rắm! Muốn tao cho mày chôn cùng với bọn họ? Tao khinh! Nếu tao đã chết, các người một người cũng không thể sống được! Tầng hầm ngầm chính là nơi chôn mấy ngàn tấn thuốc nổ, vừa rồi chỉ là một phần ngàn số kíp nổ mà thôi, mấy cái mạng nhỏ bọn họ kém chút là đi tong!”
Đường Thư Năm tính tình còn táo bạo hơn hắn, trong cuộc đời này hắn chán ghét nhất là việc người khác chạm vào hắn, Cảnh Dật Nhiên cũng dám sờ mặt hắn, đây là muốn tìm chết!
Cảnh Dật Nhiên nhìn qua hình ảnh theo dõi, ba người Cảnh Dật Thần đều chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất dậy, thoạt nhìn cũng không có chịu vết thương quá nặng gì, tâm trạng căng lên cũng dần ổn định.
Tiểu Lộc bò dậy nhanh nhất, động tác cũng tự nhiên lưu loát, hiển nhiên vụ nổ mạnh vừa rồi đối với cô không có tạo thành chút tổn thương nào cho cô.
Nhưng mặc dù là như vậy, Cảnh Dật Nhiên cũng rất tức giận.
Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng bị thương thì hắn một chút cũng sẽ không đau lòng, nhưng hắn đau lòng cho Tiểu Lộc a!
Người khác đều chỉ cảm thấy Tiểu Lộc lực lớn vô cùng, năng lực khôi phục lại tốt, đem cô coi là cỗ máy giết chóc, nhưng cô cũng là người, ngã một chút cũng sẽ biết đau, đánh lâu rồi đương nhiên cũng sẽ rất mệt!
Cái tên hỗn đản Đường Thư Năm này, không phải chỉ sờ soạng mặt hắn một chút thôi sao, thế mà cũng có thể tàn nhẫn xuống tay! Đáng chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.