Chương trước
Chương sau
Cảnh Dật Thần nói như vậy, Thượng Quan Ngưng thật ra đều hiểu được, cô cũng hận Cảnh Dật Thiên không từ thủ đoạn, hắn ngày thường khi dễ cô như thế nào đều được, nhưng cô không thể chịu đựng được ngay cả con của cô Cảnh Dật Nhiên cũng không buông tha.
Cô chỉ cảm thấy một mạng người cứ thể mà chết đi, hơn nữa là bởi vì cô mà chết, trong lòng có chút khó chịu mà thôi.
Cảnh Dật Thần ôm vòng eo đang dần khôi phục sự mảnh mai sau sinh của Thượng Quan Ngưng, vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Hơn nữa, em còn chưa biết, An An là bị Cảnh Dật Nhiên bắt đi, hơn nữa còn giam giữ lâu như vậy!”
“Cái gì?!”
Thượng Quan Ngưng biến sắc, cô thiếu chút nữa hô ra tiếng.
Cô nhìn thoáng qua con trai đang ngủ, thấy bé không bị đánh thức, lôi kéo cánh tay của Cảnh Dật Thần vội vàng nói: “Chuyện này là như thế nào? Cảnh Dật Nhiên làm sao có thể giam giữ An An! Hắn thật sự quá độc ác, An An cũng không làm gì hắn!”
Việc này làm một chút cảm giác tội lỗi trong lòng Thượng Quan Ngung không còn chút nào!
Cảnh Dật Nhiên quá đáng giận, làm lòng người lạnh giá!
Bọn họ tìm Triệu An An sắp điên rồi, nửa năm qua lật từng tấc đất toàn bộ thành phố A và Anh quốc, vận dụng tất cả nhân lực, Trịnh Kinh thậm chí đã lợi dụng chức quyền của mình, yêu cầu tất cả các cảnh sát hình sự trong nước tìm kiếm Triệu An An, hiện tại trong tay cảnh sát hình sự cả nước đều có ảnh chụp và tư liệu của Triệu An An, đang toàn lực tìm kiếm Triệu An An khắp nơi!
Hóa ra Triệu An An bị Cảnh Dật Nhiên giam giữ!
Thượng Quan Ngưng chỉ cảm thấy tức giận đến ngực cũng đau!
Người này thật là khiến người khác muốn đối tốt với hắn cũng không được!
Cảnh Dật Thần biết Thượng Quan Ngưng biết được tin tức này sẽ tức giận, cho nên trước khi giết Cảnh Dật Nhiên, hắn không nói cho Thượng Quan Ngưng biết Triệu An An bị giam giữ.
Đương nhiên, trước ngày hôm nay hắn cũng hoàn toàn không biết Triệu An An bị Cảnh Dật Nhiên giam giữ.
Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ Thượng Quan Ngưng, thấp giọng an ủi cô: “Không có việc gì, An An không chịu chút thương tổn nào, khả năng do liên tục mấy ngày không được ăn cơm, đói tới hôn mê. Tuy rằng có đôi khi Cảnh Dật Nhiên cực kì tàn nhẫn, nhưng hắn sẽ không làm chuyện vô dụng, tra tấn An An hắn không chiếm được chỗ tốt nào, hơn nữa hắn cũng không có loại ham mê tra tấn người như vậy, cho nên An An tuy g bị cầm tù, cũng chỉ bị hạn chế tự do thân thể không hề bị thương.”
“Không bị thương cũng không được a!” Thượng Quan Ngưng vẫn có chút giận dữ, “Ai vô duyên vô cớ bị cầm tù sáu tháng sẽ không bị điên? Còn bỏ đói An An đến hôn mê, ai biết ngày thường cô ấy có thường xuyên phải chịu đói hay không? Hơn nữa cơ thể của An An…… Cô ấy còn phải định kỳ đến bệnh viện làm kiểm tra! May mắn anh muốn giết Cảnh Dật Nhiên, hắn mới nói ra nơi ở của Triệu An An, bằng không sẽ giam giữ cả đời sao!”
Thượng Quan Ngưng nghĩ lại chuyện này mà thấy sợ, Triệu An An có u ác tính, bệnh ung thư của cô lúc nào cũng có thể tái phát, cô ấy cách ba tháng phải đến bệnh viện kiểm tra một lần, hiện tại đã hơn nửa năm, chẳng may trong lúc đó phát bệnh, chẳng phải trực tiếp muốn mạng cô ấy sao!
“Không có việc gì, kể cả Cảnh Dật Nhiên không nói ra, An An cũng sẽ được Mộc Thanh cứu.”
Cảnh Dật Thần thấy Thượng Quan Ngưng còn tức giận, không khỏi hôn hôn cái trán trơn bóng của cô, thấp giọng nói: “Ba ngày trước Mộc Thanh đã bao vây xung quanh nơi An An bị giam giữ, cũng không biết hắn cùng An An có tâm linh tương thông hay không, hắn tháng trước đã nói nói, hắn cảm thấy Triệu An An ở rất gần hắn, nhờ Lý Đa kiểm tra những khu vực kia thêm một lần nữa, kết quả đúng là phát hiện ra vấn đề.”
Nơi giam giữ Triệu An An, thật ra đã bị Lý Đa tìm hai lần, những căn hộ kia cũng đã bị Lý Đa lục soát hai lần, hai lần đều không phát hiện bất kì điểm khả nghi nào, nhưng mà Mộc Thanh vẫn cảm thấy có vấn đề, cho nên hắn lôi kéo Lý Đa quay lại lục soát một lần nữa, lúc này đây, bọn họ mới phát hiện ra dấu vết của Triệu An An cùng kẻ cơ bắp kia.
Mà nguyên nhân cuối cùng làm Mộc Thanh tin tưởng Triệu An An ở nơi này, là trong lúc vô tình hắn phát hiện một hộp mì ở đáy thùng rác, phát hiện hình vẽ heo bằng móng tay đơn giản.
Lúc tối tăm cũng không thấy rõ ràng, nhưng dưới ánh mặt trời dấu vết này lại rất rõ ràng.
Mộc Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra, con heo kia là bút tích của Triệu An An!
Trừ bỏ cô ấy, không ai sẽ vẽ heo xấu như vậy!
Hơn nữa, cô ấy dùng móng tay vẽ lên hộp mì gói, rất rõ ràng trong tay cô ấy ngay cả bút cũng không có, cho dù có, chỉ sợ cũng không để lại bất kì tin tức gì, cô ấy bị giam giữ! Bị hạn chế tự do thân thể!
Người giam giữ cô ấy rất cẩn thận, ngăn chặn tất cả khả năng cô ấy có thể truyền tin ra ngoài, Triệu An An chỉ sợ dùng hết tế bào não, mới có thể nghĩ đến dùng móng tay ở trên hộp mì gói vẽ tranh.
Mộc Thanh lúc ấy cảm thấy cực kì may mắn, may mắn chính mình đã vứt bỏ tất cả, một mình đến Anh quốc tìm kiếm Triệu An An, nếu hắn không tới, đám người Lý Đa chỉ sợ vĩnh viễn tìm không thấy cô ấy.
Ai cũng không có trực giác tâm linh tương thông với Triệu An An như hắn, càng không biết bức vẽ heo nhỏ xấu xí của Triệu An An, thậm chí căn bản không có người để ý đến chiếc hộp trong thùng rác kia.
Nhưng mà có hộp mì gói vẫn không thể xác định được Triệu An An đang ở căn hộ nào trong khu dân cư kia, cho nên Mộc Thanh cùng Lý Đa mang theo người đi từng nhà cẩn thận điều tra.
Hai ngày sau, bọn họ mới xác định được địa điểm cụ thể Triệu An An bị giam giữ.
Cảnh Dật Thần đợi mấy ngày mới đi giết Cảnh Dật Nhiên, trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng do Mộc Thanh nói, hắn đã phát hiện chỗ của Triệu An An, nhưng lại không dám rút dây động rừng, sợ Triệu An An bị đối phương trực tiếp diệt khẩu.
Cho đến khi Mộc Thanh cùng Lý Đa xác định đối phương chỉ có một mình, cũng không có người giúp đỡ, lúc này mới dám ra tay đem Triệu An An cứu ra.
Cảnh Dật Thần cũng không biết là Cảnh Dật Nhiên giam giữ Triệu An An, hắn chỉ muốn xác định Triệu An An an toàn mới đi làm chuyện khác.
May mắn Mộc Thanh tìm được Triệu An An, nếu không Cảnh Dật Nhiên lấy Triệu An An ra uy hiếp, Cảnh Dật Thần thật đúng sẽ không giết hắn ta.
Hắn cố ý nói Triệu An An không quan trong, không thèm để ý đến sự sống chết của cô, chẳng qua muốn khiến Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn tuyệt vọng mà thôi.
“An An lần này bị anh liên luỵ, bị tai bay vạ gió, nếu không con bé sẽ không cần chịu khổ. Cảnh Dật Nhiên cầm tù con bé, chính là muốn biến con bé thành bùa hộ mệnh. Nhưng cũng do con bé đã quá tùy hứng, nếu con bé thành thành thật thật đi theo Mộc Thanh, làm sao có thể bị tra tấn như vậy.”
Thượng Quan Ngưng nghe Cảnh Dật Thần nói xong, không khỏi cực kì đau lòng cô bạn thân của mình.
Nhưng cô đau lòng trong chốc lát, trong đôi mắt tràn đầy nghi ngờ, sau đó dùng giọng không tốt nói với Cảnh Dật Thần: “Cảnh đại thiếu, hóa ra anh đã sớm biết An An bị người ta giam giữ! Sao anh không nói với em!”
Cảnh Dật Thần không khỏi cười khổ, hắn chỉ lo an ủi Thượng Quan Ngưng, thế nhưng lại lỡ miệng, bị cô nghe ra hắn đã sớm biết việc Triệu An An bị giam giữ.
Cảnh Dật Thần sợ vợ nắm mãi không buông, lập tức đứng dậy xuống giường, giống như không có việc gì cầm di động đi ra ngoài: “A, anh đi gọi điện thoại cho dì, nói cho bà biết đã tìm được An An rồi……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.