Chương trước
Chương sau
Cảnh Dật Thần vừa lòng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Triệu An An lập tức đi theo phía sau anh, Mộc Thanh lại một tay đem cô túm trở về, nhíu mày nói: “Triệu đại tiểu thư, em một ngày không lăn lộn thì sẽ chết a! Em làm ơn có thể hay không chờ vết sẹo trên cổ lành lại đã, vết thương này còn chưa kịp khép lại, vậy mà em lại muốn đi tìm việc linh tinh, hay em cảm thấy việc anh băng bó cho em là không cần tiền, cho nên tùy tiện hả!”
Triệu An An đem cánh tay của mình rút ra khỏi cánh tay của Mộc Thanh, trừng mắt liếc anh một cái rồi nói: “Người thường ở bờ sông thì làm sao có thể không ướt giày! Người ở giang hồ phiêu, sao có thể không bị thương! Tôi mới bị thương có một chút mà thôi, không thể bởi vì chút việc này mà lơ là tha cho cô ta, đây không phải phong cách của lão nương này! Tôi phải đi báo thù, để cho cô ta biết sự lợi hại của tôi, về sau không dám hành động thiếu suy nghĩ!”
Cô nói xong, lập tức chạy chậm đuổi theo Cảnh Dật Thần.
Trịnh Kinh nhìn thấy trên cổ Triệu An An có một lớp băng gạc cũng đã thấy rất kỳ quái, lúc này nghe bọn họ nói cái gì mà bị thương vì dao, thì càng thấy thêm kỳ quái.
“Đầu gỗ, An An sao lại bị thương?”
Mộc Thanh lôi kéo hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đừng nói nữa, ngày hôm qua cô ấy một hai phải mang theo chị dâu đi xem diễn kịch, thu thập Thượng Quan Nhu Tuyết và Đường Vận, kết quả ngược lại bị Thượng Quan Nhu Tuyết phản lại, bản thân bị thương không nói, còn làm cho Thượng Quan Nhu Tuyết trốn thoát! Nhanh nhanh, chúng ta cùng đi xem, rốt cuộc cô ấy lại định làm loạn gì nữa."
Bốn người trước sau tới gian phòng bệnh của Đường Vận.
Phòng bệnh của cô ta chính là kho hàng mà Triệu An An hao hết tâm lực tìm ra, không có người nói đổi phòng bệnh cho cô ta, bởi vì cô ta đã bị mọi người làm lơ, ngay cả người vẫn luôn cảm kích cô là Cảnh Dật Thần cũng không thể chịu đựng nổi cô.
Nhưng Vết thương trên người cô đã có bác sĩ giúp xử lý qua, ngày hôm qua bị làm cho vết máu loang lổ, quần áo cũng được thay mới, thoạt nhìn không còn cảm giác chật vật như ngày hôm qua.
Chỉ là cô ta vừa thấy Cảnh Dật Thần đến thì ngay lập tức liền khóc lên, liền mồm kêu “Anh Dật thần”, đem nỗi khổ mà mình chịu hai ngày này cải biến kể ra, cuối cùng còn khóc lóc nói: “Dật thần ca ca, em biết chính mình ghen ghét Thượng Quan Ngưng là không đúng, nhưng anh cũng không thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy a, ít nhất em cũng đã cứu mạng anh, không có em thì anh đã sớm đã chết a!”
Cảnh Dật Thần lạnh lùng đứng ở nơi đó, không nói một lời nghe Đường Vận khóc lóc kể lể.
Anh không nói lời nào, những người còn lại cũng đều không mở miệng.
Bởi vì bọn họ đều biết, lời Đường Vận nói không sai, cô ta đã cứu mạng Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Thần rất coi trọng việc này, rất cảm kích ân nhân cứu mạng là cô, nếu không thì Đường Vận đã sớm không còn tồn tại đến bây giờ.
Chẳng qua ba người Cảnh Dật Thần, Mộc Thanh, Trịnh Kinh đều rất trầm ổn, Mộc Thanh và Trịnh Kinh đều lấy Cảnh Dật Thần cầm đầu, anh trầm mặc bao lâu, bọn họ liền sẽ trầm mặc bấy lâu.
Triệu An An lại thiếu kiên nhẫn, thấy không khí ngày càng áp lực, Đường Vận giống như nói càng ngày càng có đạo lý, giống như Cảnh Dật Thần làm việc bất đạo vậy, cô có chút bực bội bắt đầu ồn ào.
“Cô là một điên, đừng ồn ào, cô cứu anh trai tôi thì chuyện này đã sớm huề nhau, bằng không với những chuyện cô đã làm thì đã rất đáng chết! Cô có thể sống đến bây giờ, thật sự là phải đến cảm tạ anh tôi, cả ngày chỉ biết đem việc cứu mạng treo ở ngoài miệng, ai cần cô cứu! Nếu không có cô thì anh tôi cũng vẫn có thể sống!”
Hôm qua Đường Vận bị Triệu An An troai vào, hôm nay những cái dây thừng đó đã sớm bị cởi bỏ, nếu không thì không có biện pháp xử lý miệng vết thương chô cô ấy, càng không có cách nào thay quần áo.
Cô ta thấy Triệu An An cực kỳ không vừa mắt, nghe được cô nói chuyện, cũng bất chấp hình tượng nhu nhược, lập tức từ trên giường ngồi dậy, tức giận nói: “Bệnh nhân tâm thần như cô thì câm miệng cho ta! Tôi nói chuyện cùng anh Dật Thần, không cần cô lắm miệng, mau cút ra ngoài đi!”
Những lời Đường Vận vừa nói thì Mộc Thanh cũng không biểu tình gì mà chỉ mặc kệ, nhưng vừa nghe cô ta mắng Triệu An An, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, chẳng qua, không chờ cậu tiến lên giáo huấn Đường Vận, Triệu An An cũng đã giương nanh múa vuốt tới.
Cô trực tiếp “Bang” một tiếng dáng cho Đường Vận một bạt tai, Đường Vận muốn đánh lại cô, lại bị cô nhanh nhẹn tránh qua, sau đó liền ấn cái Đường Vận không muốn sống ở trên giường, trong chốc lát véo cổ, trong chốc lát cào mặt, trong chốc lát dùng mông dùng sức ngồi lên người Đường Vận.
Đường Vận còn điên cuồng hơn Triệu An An, hai tay cô ta đều liều mạng đánh về phía Triệu An An, hai người phụ nữ đánh khó phân thắng bại, trong chốc lát quần áo gần như bị xé rách.
Mộc Thanh có nghĩ thầm muốn kéo Triệu An An ra, cho Đường Vận một cái tát, nhưng hai cô đánh quá hăng, căn bản là không chen vào nổi.
Cũng may Triệu An An ổn chiếm thế thượng phong, người có hại là Đường Vận, Mộc Thanh cũng không quá lo lắng.
Nhưng là không biết sao lại thế này, Cảnh Dật Thần nhìn thấy hai cô xé rách một lúc, sắc mặt anh bỗng nhiên biến đổi, ngay sau đó tức giận nói: “Dừng tay!”
Lực rung động trong giọng nói của anh quá mức khủng bố, sợ tới mức làm cho Triệu An An và Đường Vận không tự giác được phải ngừng tay, sau đó đều quay đầu nhìn về phía anh.
Người luôn luôn thong dong bình tĩnh như Cảnh Dật Thần, giờ phút này cảm xúc cực kỳ bất bình ổn, gân xanh trên trán đều lộ ra
Triệu An An chưa từng thấy Cảnh Dật Thần mất khống chế giống như hiện tại, cô không khỏi thật cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy, anh?”
Cảnh Dật Thần dùng hết toàn lực khống chế chính mình, không cho chính mình tiến lên trực tiếp xé rách quần áo Đường Vận!
Anh không nhìn Triệu An An, ánh mắt chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào ngực Đường Vận ngực, lạnh lùng phân phó Triệu An An: “Đem cởi quần áo cô ta ra!”
Bốn người trong phòng bệnh đều sửng sốt, không nghĩ tới anh lại đưa ra yêu,cầu này.
Triệu An An cảm thấy anh họ của mình tuyệt đối không phải là loại sắc lang này, nhưng vẫn cảm thấy anh nhìn cơ thể của Đường Vận là không ổn, nếu như bị Thượng Quan Ngưng biết, sẽ rất thương tâm.
Cô muốn khuyên bảo Cảnh Dật Thần: “Anh, thân thể của cô ta có cái gì đẹp, em……”
“Câm miệng, mau cởi ra! Nhanh!”
Triệu An An bị giọng nói sắc bén lạnh băng của anh làm cho hoảng sợ.
Cô rụt rụt cổ, đành phải đem lời định nói ra miệng nuốt xuống, duỗi tay chuẩn bị cởi bỏ nút thắt quần áo Đường Vận.
Cô hiểu Cảnh Dật Thần, biết anh bây giờ thật sự đang rất tức giận.
Anh ngày thường tuy rằng nói chuyện lạnh như băng, nhưng sẽ không toát ra cảm giác áp bách khiến cho người khác hít thở không thông thế này.
Đường Vận lại đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt trong nháy mắt đều trở nên tái nhợt như tờ giấy, cô ta gắt gao giữ chặt quần áo của mình, như thế nào cũng không chịu cho Triệu An An cởi ra
Triệu An An là người ngươi nhược ta cường, ngươi càng cường ta sẽ càng cường hơn.
Vốn dĩ cởi quần áo Đường Vận trước mặt ba người đàn ông thì thật úa tiện nghi cho ba người đàn ông rồi, nhưng lúc này Đường Vận liều chết phản kháng thì cô lại hăng hái, một hai phải đem quần áo Đường Vận cởi ra!
Đường Vận sắc mặt biến hóa quá mức kịch liệt, biểu tình của Cảnh Dật Thần lại có,sự phẫn nộ mà trước nay chưa từng có, Mộc Thanh và Trịnh Kinh đều là nghững người cực kỳ thông minh, sao còn chưa đoán ra được Đường Vận có vấn đề!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.